Đại Hạ Văn Thánh

Chương 219 Phong hầu Cố Cẩm Niên? Lời của Quốc công, nguy cơ hiển hiện. (6)

Mà kéo chủ đề tới một chuyện khác.

Sau đó, trong triều, lần nữa khôi phục lại lệ thường.

Cùng lúc đó.

Phủ Trấn Quốc Công.

Trong thư phòng.

Cố lão gia tử tay cầm bút lông, viết xuống mấy nét trên giấy Tuyên Thành.

Trong thư phòng, chỉ có Cố Cẩm Niên và lão gia tử, Cố Thiên Chu không ở đó.

Một lát sau.

Lão gia tử thu bút lông lại, sau đó cầm giấy tuyên thành bày ở trước mặt Cố Cẩm Niên.

Trên giấy.

Cũng bất ngờ viết bốn chữ.

[Dân tâm là thuyền.]

Hết thảy không nói gì.

Nhưng thiên ngôn vạn ngữ, đều nằm trên trang giấy.

"Gia gia."

Cố Cẩm Niên cất tiếng, hắn biết lần này mình làm rất tuyệt, có chút xúc động.

"Không cần phải nói."

"Cẩm Niên."

"Con lần này, đã cho Cố gia trút được khẩu khí."

"Con không làm mất mặt Cố gia, cũng không làm sai, chỉ là con quá hiếu thắng."

"Gia gia hiểu con nghĩ gì, con muốn đi con đường cô thần, muốn gánh vác một phần vì Cố gia, nhưng con cũng quá coi thường mấy vị thúc thúc của con, quá coi thường gia gia rồi."

Cố lão gia tử không hề trách cứ Cố Cẩm Niên.

Ngược lại còn tán dương Cố Cẩm Niên.

Nếu như, Cố Cẩm Niên giỏi mưu tính kế thì ông sẽ không hài lòng lắm, ông càng thấy Cố Cẩm Niên làm như thế mới không có vấn đề gì.

Đây mới là chuyện mà một nam nhân nên làm.

Trong xương có tâm huyết.

Đời này ông xem thường nhất là loại văn nhân hai mặt, cho nên chuyện Cố Cẩm Niên làm, ông rất hài lòng.

"Gia gia, người không trách con sao?"

Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc.

Dù sao hắn đã đắc tội với rất nhiều người, hơn nữa vì để bình ổn ngụm khí giận trong tâm mà không thèm quan tâm mọi hậu quả.

Làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến Cố gia.

"Cẩm Niên, con vì dân giải oan, gia gia sao có thể sẽ trách con được?"

"Gia gia năm đó cũng là bách tính bình thường."

"Mặc dù nhờ lập được chiến công bất hủ rồi lên làm quốc công đương triều, nhưng năm đó trước khi theo Thái tổ, ta cũng chỉ là một dân chúng thôi."

"Lão phu thống hận nhất, chính là gian thương ô lại, chỉ là gia gia đã lớn tuổi, rất nhiều chuyện không thể quản được."

"Ngươi làm chuyện gia gia muốn làm thì làm sao có thể trách ngươi."

Cố lão gia tử lắc đầu, người thế hệ trước trong xương cốt vẫn còn ngạo khí.

Điều đáng trách duy nhất là Cố Cẩm Niên đã chọn một mình gánh vác.

Điểm này, trong lòng của ông không hài lòng.

"Cẩm Niên."

"Con muốn làm thế nào, gia gia đều mặc kệ, nhưng con phải nhớ kỹ, Cố gia từ trên xuống dưới, không có ai là người sợ phiền phức."

"Con đừng nghĩ một người gánh chịu, gia gia con không sợ phiền phức, phụ thân con cũng không sợ, mấy thúc thúc vô dụng kia con, cho dù là vô dụng nhất Lục thúc con, cũng tuyệt đối không sợ."

"Con phải nhớ kỹ, bất kể con đối mặt với ai, người Cố gia cũng sẽ ủng hộ con."

"Chỉ cần con cảm thấy đúng, con cứ đi làm, chọc sập trời, gia gia giúp con chống đỡ."

"Người đời đều nói, triều đình sâu như biển, nhưng Cố gia là Định Hải Thần Châm của con, biết chưa?"

Cố lão gia tử giảng lý lẽ một hồi.

Ông chỉ muốn biểu đạt một ý duy nhất.

Có chuyện xảy đến thì cả nhà cùng tiến lên.

Đừng nghĩ một mình gánh chịu.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên trong lòng ấm áp, nhưng cũng nói cái gì, hết thảy đều không cần nói ra.

"Nhưng mà, Cẩm Niên, sự tình Giang Ninh quận, cũng nên kết thúc rồi."

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay bệ hạ sẽ hạ chỉ, đến lúc đó đáng giết thì giết, nên bắt thì bắt."

"Những chuyện này, cha con còn có mấy thúc thúc của con sẽ đi xử lý, con không cần tham gia vào."

"Trong khoảng thời gian này, con hãy ở thư viện Đại Hạ đọc sách cho tốt."

"Đây là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác, đều dễ nói."

"Con nhất định phải ở thư viện Đại Hạ, nghiêm túc học hành, có học thành tài, ở đó còn có một chuyện tốt lớn chờ con, đừng quên mất điều cơ bản."

"Biết chưa?"

Lão gia tử tiếp tục nói lời căn dặn Cố Cẩm Niên lấy việc học làm trọng.

“Biết rõ ạ."

"Xin gia gia yên tâm."

Cố Cẩm Niên gật đầu, mặc dù không biết thư viện Đại Hạ rốt cuộc có bí mật thần bí gì, nhưng gia gia đã nói như vậy.

Hắn đương nhiên không dám thờ ơ.

"Được rồi."

"Bây giờ con cũng sắp cập quan trưởng thành, rất nhiều chuyện trong lòng tự biết rõ."

"Gia gia cũng không dài dòng nữa."

"Nhưng có chuyện này, gia gia vẫn phải nói với con một chút."

Lão gia tử không nói tiếp, mà lấy bên bàn đọc sách xuất ra một xấp tranh thật dầy, bày ra trước mặt Cố Cẩm Niên.

"Cẩm Niên, đây đều là tôn nữ đám thuộc hạ kia của gia gia, ai cũng dáng dấp xinh đẹp như hoa."

"Còn có vài Đại Nho cũng tới cửa, đem chân dung tôn nữ nhà họ tới."

"Con nhìn thử xem, thấy hài lòng thì lưu lại, đợi gia gia an bài hôn sự cho các con."

Lão gia tử nói chuyện.

Rất trực tiếp.

Nhưng Cố Cẩm Niên thì ngơ ngác.

Hôn sự?

Khá lắm, bản thân ta mới mười sáu tuổi a?

Vậy mà giày vò chuyện hôn sự rồi?

Đây cũng có chút phạm quy đi?

Để ta nhìn xem thử.

Cố Cẩm Niên cũng không từ chối, dù sao thì trưởng bối ban thưởng không thể từ chối nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận