Đại Hạ Văn Thánh

Chương 548 Vạn dân như biển, nguyện cùng Thế tử tập thể chịu chết!(2)

Các quốc gia vương triều, mỗi ba năm đều sẽ có một lần khoa cử. Mà mỗi ba năm Khổng gia cũng có một lần khoa cử nội bộ. Khoa cử nội bộ này chính là ở trước mặt Thánh Nhân tụng niệm văn chương.

Ai có thể dẫn đến tượng Thánh cộng minh sẽ một bước lên mây.

Chỉ là từ xưa đến nay, Khổng gia đã có hơn bảy mươi đời, người có thể chân chính gây ra Thánh Nhân cộng minh thì cũng chỉ có rải rác ba năm người. Mà ba năm người này cũng không dẫn nổi động tĩnh lớn như vậy.

“Đây rốt cuộc là ai? Có thể làm ra văn chương bất hủ? Ngay cả Thánh Nhân cũng vì thế mà rung động, thiên địa động dung?”

“Vì sao người này lại không phải là hậu nhân của Khổng gia ta. Thiên mệnh thịnh thế chẳng lẽ thật sự muốn tạo ra một vị Thánh Nhân Nho đạo sao?”

“Văn chương không phải thi từ. Thi từ diễn ý, văn chương thông Thánh. Lão phu rất muốn biết là ai có thể làm ra văn chương bậc này. Cũng muốn nhìn một chút đến cùng là loại văn chương gì mà có thể gây nên Thiên tượng lớn như vậy.”

“Nho đạo căn bản ở tại văn chương, ở nội tình, ở Thánh ý. Thời đại vàng sơn đã đến, chúng ta không thể tiếp tục chủ trương lợi ích phải chân chính bồi dưỡng được nhân tài, bồi dưỡng được đại hiền.”

Lần lượt từng bóng người xuất hiện đều là nhân vật nổi tiếng của Khổng gia. Bọn họ xuất hiện bên trong Khổng miếu. Không hề đi quá giới hạn chỉ quỳ lạy bên ngoài Khổng miếu. 

Mà mượn cơ hội này, có người thuộc Nho phái của Khổng gia nói rằng bây giờ là thời đại vàng son, trong tộc nên nâng đỡ người đọc sách, đặt nặng chuyện đọc sách chứ không phải lợi ích.

Nhưng mà phần lớn người không để ý đến câu nói này. Không phải vì nói không có đạo lý mà do bọn họ còn đang sợ hãi thán phục trước áng văn chương kinh khủng này.

Bọn họ hiếu kỳ.

Văn chương như thế nào có thể dẫn đến dị tượng kinh khủng như vậy.

Nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói vô cùng to lớn vang lên giữa trời đất, truyền đi khắp vương triều Đại Hạ.

"Ta vì Cố Cẩm Niên, hôm nay làm một bài ca chính nghĩa."

"Vì chính tâm Nho đạo."

Giọng nói to truyền khắp đất trời.

Nhưng từ trên xuống dưới Khổng gia có không biết bao nhiêu người bỗng nhiên biến sắc.

Là Cố Cẩm Niên.

Lại là Cố Cẩm Niên sao?

Tại sao lại là hắn?

Từ trên xuống dưới Khổng gia đều kinh ngạc. Bọn họ không ngờ, người làm ra văn chương bất hủ thế mà lại là Cố Cẩm Niên?

Mặc dù thi từ của Cố Cẩm Niên thực sự rất mạnh nhưng đại đa số chỉ là học đòi văn vẻ sáng tác mà thôi. Nói khó nghe chính là một bài thi từ có thể thay đổi được gì? Một thiên văn chương có thể chứng minh cái gì?

Nhưng bất hủ văn chương lại không giống.

Loại văn chương này, thoát ly bản chất văn chương. Có được năng lực giáo hóa học sinh Nho đạo.

Khổng gia sở dĩ có thể trở thành Cự Vô Phách.

Nguyên nhân cũng bởi vì trong lòng người đọc sách thiên hạ tư tưởng của Khổng Thánh đã là thâm căn cố đế.

Có thể nói chín thành chín người đọc sách trong thiên hạ là căn cứ vào tư tưởng Khổng Thánh nhà người ta để mở rộng, nâng cao và cải biến.

Cho nên lúc trước Khổng Thánh viết văn chương có thể xưng là bất hủ.

Hôm nay lại xuất hiện bất hủ đối với Khổng gia mà nói chính mà một loại khiên chiến. Nếu không sẽ không có lão giả đột nhiên nói đến chuyện phải chủ trương nâng đỡ Nho phái.

Chỉ là ai viết ra văn chương bất hủ này bọn họ đều có thể chấp nhận. Dù sao người có thể viết ra văn chương dạng này dưới trời đất cũng chính là mấy người đó.

Quan hệ đều không tệ.

Nếu như quả thật là cao nhân ẩn thế cũng không ảnh hưởng đến Khổng gia. Nếu như là người vô danh thì bọn họ có thể dùng lời ngon ngọt đưa về Khổng gia.

Đây là vinh quang vô cùng lớn.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại chính là Cố Cẩm Niên, địch nhân chân chính của Khổng gia. Cùng nói là địch nhân chân chính chẳng thà nói rằng Cố gia và Khổng gia dường như không thể hòa giải.

“Thế nào lại là hắn?”

Giờ khắc này, cho dù là Truyền Thánh Công cũng không nhịn được thốt lên. Đây là điều hắn không muốn nghe nhất.

Nhưng muốn nói tâm tình bùng nổ nhất vẫn là Thánh tôn của Khổng gia.

Trong thư phòng, sau khi Khổng Vũ nghe được giọng nói của Cố Cẩm Niên, hắn đã hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Trước mặt có bản thảo hỏng chồng chất như núi là thi từ văn chương mà hắn đang chuẩn bị.

Từ sau khi gặp Cố Cẩm Niên hắn đã muốn cố gắng vượt qua Cố Cẩm Niên.

Thật không ngờ chính là chỉ cách nhau vẻn vẹn một chút thời gian mà Cố Cẩm Niên đã làm ra văn chương bất hủ.

Đây là điều hắn không thể nào chấp nhận được.

Cũng là điều hắn không thể chấp nhận.

Tất cả đều khiến hắn không thể chấp nhận được, cũng làm cho đạo tâm hắn sụp đổ.

Nhưng mà.

Sau một khắc, giọng nói của Cố Cẩm Niên lại lần nữa vang lên.

[DƯ TÙ BẮC ĐÌNH, TỌA NHẤT THỔ THẤT]

[THẤT NGHIỄM BÁT XÍCH, THÂM KHẮC TỨ TẦM]

[ĐAN PHI ĐÊ TIỂU, BẠCH DẢN ĐOẢN TRÁCH, Ố HẠ NHI U ÁM]

Giọng nói vang lên.

Từ trên xuống dưới Khổng gia đều tĩnh tâm lắng nghe áng văn chương bất hủ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận