Đại Hạ Văn Thánh

Chương 705 Đại hưng công bộ, cái gì? Cháu ngoại trẫm tiến cung lại muốn đến học trộm trẫm rồi?(5)

Thanh Thiển liền triển khai bàn tay, lấy ra mấy quyển sách.

"Vãn bối Thanh Khâu tộc, hôm nay đến Đại Hạ thư viện, mạo muội quấy rầy, vốn nghe nho giả của Đại Hạ thư viện đều hiếu học, đây là bản chép tay của bảy mươi hai thánh hiền, coi như là lễ gặp mặt, mong rằng các vị tiền bối thứ lỗi cho vãn bối đã quấy rầy."

Thanh Thiển mở miệng.

Chậm rãi đưa thư tịch ra ngoài, lập tức mấy bản chép tay thánh hiền này phiêu phù ở trước mặt Đại Nho thư viện.

Tê.

Bản chép tay của bảy mươi hai thánh hiền?

Khá lắm, cái này còn trân quý hơn bản chép tay của Bán Thánh.

Trong nháy mắt, ánh mắt của chúng Đại Nho nhìn thẳng.

"Khục."

"Nguyên lai là Thanh Khâu tộc, ha ha ha ha ha, lão phu đã từng nghe Thanh Khâu tộc nhân kính trọng nho học, cũng thích đọc sách, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thế."

"Không dám nói hai chữ quấy rầy, có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải mừng lắm sao, hoan nghênh, lão phu nhiệt liệt hoan nghênh."

Đại Nho dẫn đầu lên tiếng, một mặt chính khí, đồng thời biểu đạt hoan nghênh đối với Thanh Thiển.

"Đúng đúng đúng, Đại Hạ thư viện ta chính là hiếu học, lão phu nhìn thấy tiểu hữu tuy là nữ tử, nhưng tài hoa hơn người, nghĩ chắc cũng là người yêu thích đọc sách, lão phu lập tức để cho người chuẩn bị thượng phòng."

"Thanh Khâu tộc cùng Nho đạo ta có nguồn gốc sâu xa, hôm nay Thanh Khâu tộc đến thư viện ta học tập, đây là chuyện tốt, chuyện tốt a."

Đám Đại Nho này từng người tán dương.

Không có cách nào, thật sự là tặng nhiều lắm.

"Cái gì mà Thanh Khâu tộc, bất quá chỉ là yêu tộc thôi."

Thanh âm của Dao Trì tiên tử vang lên, có chút không vui.

Lời vừa nói ra, khiến cho tràng diện trở nên có chút ngại ngùng.

"Khục."

Bất quá, thanh âm của Tô Văn Cảnh vang lên.

Khuôn mặt hắn bình tĩnh, nhưng đối với Thanh Thiển này vẫn có một chút không quá ưa thích, cũng không phải ý gì khác.

Chủ yếu là dáng dấp xinh đẹp như vậy, làm ảnh hưởng đến việc học của ái đồ mình thì làm sao bây giờ?

Còn không đợi Tô Văn Cảnh nói gì.

Thanh âm của Thanh Thiển lại lần nữa vang lên.

"Vãn bối gặp qua Văn Cảnh tiên sinh."

"Mẫu thân thường xuyên nói qua, Văn Cảnh tiên sinh tài hoa hơn người, là thanh lưu đứng đầu Nho đạo đương đại."

"Cho nên vãn bối nơi này có bản thiếu bản chép tay của Khổng Thánh, vật này vãn bối vẫn luôn nhìn không thấu, có lẽ là ngộ tính không đủ, hôm nay gặp Văn Cảnh tiên sinh là vinh hạnh của vãn bối, chỉ là vãn bối mạo muội một phen, bản thiếu bản chép tay này có thể mời Văn Cảnh tiên sinh đọc, thay vãn bối giải đáp?"

Thanh Thiển lên tiếng, lần nữa xuất ra một quyển sách.

Bất quá lần này lại là bản thiếu bản chép tay của Khổng Thánh.

So với cái này thì bản chép tay của bảy mươi hai thánh hiền lại chẳng là gì cả.

Tê.

Toàn trường đều hít khí lạnh.

Cho dù là Cố Cẩm Niên cũng không khỏi tắc lưỡi, cái đồ chơi này cũng có thể lấy ra?

Đừng nhìn mình đã từng gặp mặt Khổng Thánh, nhưng vấn đề cũng chỉ là hàn huyên vài câu thôi, đường đường chính chính không có đàm luận Nho đạo kinh văn gì.

Cho nên thứ này giá trị liên thành.

"Thanh Khâu nhất tộc, một mực là bạn của Nho đạo, cổ kim vãng lai có không ít lời ca tụng."

"Hơn nữa tiểu hữu học giỏi như vậy, lão phu thân là người đọc sách, cảm thấy vô cùng xấu hổ, các ngươi phải chú ý học tập vị cô nương này."

"Nếu như người người có ý chí học tập như vậy, Nho đạo lo gì không vượng?"

Tô Văn Cảnh nghiêm túc mở miệng, nói xong lời này, liền không chút khách khí thu cổ trác lại.

Về phần những vẫn đề khác cũng không nói nữa.

Vì sao không nói?

Thật có lỗi, không phải ta không muốn giúp đỡ, chủ yếu là nàng tặng nhiều lắm, không ai chịu nổi a?

"Văn Cảnh tiên sinh, Thanh Khâu nhất tộc là yêu tộc sao?"

Bất quá, cách làm của Đại Nho và Tô Văn Cảnh khiến những học tử này không mấy vui vẻ.

Dù sao biết được đối phương là yêu tộc, trong lòng có chút không vui, đương nhiên chủ yếu vẫn là những người có quan hệ tốt với Dao Trì tiên tử.

Bọn hắn không có chút nào vọng tưởng về đám người Dao Trì tiên tử, nhưng lại coi đám Dao Trì tiên tử là thê tử tương lai của Cố Cẩm Niên, cũng chính là tẩu tử.

Thật không nghĩ đến bây giờ lại xuất hiện một cái yêu tộc nữ tử, thứ nhất là để bênh vực đám Dao Trì tiên tử, thứ hai cũng là lo lắng loại nữ nhân này dây dưa Cố Cẩm Niên, có thể mang đến phiền toái gì cho Cố Cẩm Niên hay không.

Cho nên lên tiếng.

"Các vị chắc là tuấn kiệt của Đại Hạ thư viện?"

"Thanh Khâu nhất tộc ta thích nhất chính là làm bạn cùng người đọc sách."

"Chờ qua ít ngày, kết thục kỳ này của thư viện, nô gia mang vài vị tỷ muội đến đây, cùng chư vị gặp mặt một lần, nói không chừng có thể có một đoạn nhân duyên."

Thanh Thiển tiếp tục mở miệng.

Thốt ra lời này, đám người này lập tức ngây ngẩn cả người.

"Thật sao?"

"Còn có loại chuyện tốt như vậy?"

Có người vô ý thức mở miệng, bất quá lập tức ngậm miệng, nhưng phần lớn người ở đây nội tâm vẫn rất kích động.

Nói tới nói lui.

Thiên hạ người nào không biết Thanh Khâu nhất tộc tuyệt mỹ vô cùng?

Tùy tiện một người ra ngoài đều là hồng nhan họa thủy.

Đây quả thực là đại hảo sự.

Được lợi rồi.

"Linh lung tiên tông ta cũng không ít tiên tử, am hiểu thuật song tu, qua ít ngày nữa, cũng đưa đến cùng chư vị gặp mặt một lần."

"Các nàng cũng thích người đọc sách."

Giờ khắc này, Dao Trì tiên tử nhịn không được, mở miệng nói như vậy.

Ý rất đơn giản, Thanh Thiển có thể cho, Dao Trì ta cũng có thể cho.

Trong lúc nhất thời, đám người lập tức vui sướng, vừa mới chuẩn bị mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận