Đại Hạ Văn Thánh

1248 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.(9)

Nghe vậy.

Tần Vương cúi đầu, ông ấy chỉ thở, phì phò từng ngụm từng ngụm, trong lòng của ông quá nghẹn khuất, quá oan uổng.

Nhưng đối mặt với phụ hoàng mình, ông ấy không nói lời nào, chỉ im lặng.

"Trẫm hỏi ngươi, chết cũng phải chết ở trong quận Đông Lâm, có phải là ngươi nói không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, nhìn qua Tần Vương hỏi.

"Vốn ý của câu nói này là…"

Tần Vương lên tiếng, muốn giải thích rõ ràng.

"Trẫm hỏi ngươi là phải hay không phải? Ngươi có từng nói câu đó hay không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp cắt ngang Tần Vương.

Hỏi thẳng là nói hay không nói.

"Phải!"

Tần Vương hét lên, rống giận trả lời.

Sau khi có được câu trả lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi.

"Vậy trẫm lại hỏi ngươi, thủ hạ của ngươi, có phải chiếm đoạt dược vật trước hay không? Là phải hay không phải?"

Ông hỏi.

"Phải."

Tần Vương cắn răng, vẫn trả lời như cũ.

"Ngươi đúng là một tên súc sinh."

"Trẫm phải đánh chết ngươi."

Ngay lập tức, Vĩnh Thịnh Đại Đế giơ chân đạp lên người Tần Vương một cước, một cú đạp nặng nề làm Tần Vương ngã lăn ra đất.

"Bệ hạ không thể."

"Bệ hạ, Tần Vương điện hạ chỉ là nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ thôi, ngài ngàn vạn không thể như thế."

Lúc này, Ngụy Nhàn và Lưu Ngôn lập tức quỳ trên mặt đất, hai người ôm lấy hai chân Vĩnh Thịnh Đại Đế, khóc hô cầu xin Vĩnh Thịnh Đại Đế không nên làm vậy.

Mà Thái tử cũng lập tức quỳ gối đến trước mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Phụ hoàng."

"Những chuyện này, có lẽ không phải là bản ý của nhị đệ, xin phụ hoàng điều tra rõ ràng, nhị đệ không phải là người như vậy, sẽ không làm như vậy."

Thái tử mặt đầy nước mắt nói.

Mà Vĩnh Thịnh Đại Đế lòng đầy lửa giận, nhìn thẳng vào Tần Vương giận dữ hét.

"Người như ngươi còn mơ tưởng làm Hoàng đế?"

"Ngươi làm Hoàng đế cái gì? Ngươi còn mặt mũi sao?"

"Làm việc hung tàn, không dùng đầu óc, so với đại ca ngươi, còn không bằng cả một phần của hắn."

"Trẫm làm sao lại sinh ra loại súc sinh như ngươi chứ."

"Còn giám quốc?"

"Cút đi đất phiên cho trẫm, giám quốc cái khỉ gì, quốc gia này bị ngươi giám, sớm muộn cũng phải diệt vong."

"Nhìn thấy ngươi là trẫm lập tức thấy chán ghét, thấy buồn nôn."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng tức hổn hển, nói câu này còn hung ác hơn câu khác.

Mỗi một chữ đều như một cây đao, hung hăng cắm ở trong lòng Tần Vương.

Là mỗi một chữ.

Mỗi chữ diệt tâm.

Có lẽ chính là như thế này.

"Ha ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Lúc này, một tràng cười vang lên, tiếng cười to truyền ra từ Tần Vương.

Ông ấy nằm trên mặt đất, nhìn lên trời xanh thăm thẳm, cười to.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Vương, bọn họ không hiểu, Tần Vương đang cười cái gì.

"Ngươi cười cái gì? Ngươi còn có mặt mũi cười sao?"

"Ngươi thật sự cho rằng, trẫm không dám giết ngươi?"

Nghe thấy tiếng cười của Tần Vương, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi gầm thét.

"Ta cười cái gì? Ta cười chính ta."

"Ta cười bản thân ta là một tên ngu ngốc, là một kẻ ngu."

"Phụ hoàng, ngài lừa ta bao nhiêu năm?"

"Những năm gần đây, ngài khiến ta cần cù chăm chỉ, ngài giao quyền cho ta, thậm chí còn để ta giám quốc, ta thật sự cho rằng, ngài muốn để ta làm Thái tử, dù không phải Thái tử, cũng muốn cho ta tranh một lần."

"Ta ngây thơ cho là, ngài muốn ta biểu hiện tốt hơn một chút, nếu ta có năng lực, ngài sẽ chọn ta làm Thái tử."

"Bây giờ ta mới biết, tất cả đều là lừa gạt."

"Đúng, ta làm việc hung tàn, ta làm việc không động não, ta là súc sinh."

"Nhi thần đã để ngài chán ghét như thế."

Tần Vương nói đến đây, sau đó ông ấy dùng hết khí lực toàn thân, gần như là cuồng loạn hét lên.

"Nhi thần xin phụ hoàng."

"Xin Hoàng đế Đại Hạ."

"Xin Vĩnh Thịnh Đại Đế."

"Xin vị chúa tể chí cao vô thượng là ngài đây."

"Ban cho nhi thần tội chết."

"Nhi thần làm nhiều việc ác, tàn bạo bất nhân, vì cầu chiến tích, không để ý sống chết của tướng sĩ."

"Vẫn xin Thánh thượng."

"Ban chết."

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mang theo tức giận, mang theo căm hận, và hoàn toàn mất hết hi vọng.

Ông ấy đã nhìn ra.

Vị phụ hoàng này của mình không hề có ý định muốn truyền vị cho mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn.

Ông ấy không sợ đánh, cũng không sợ phạt.

Nhưng ông ấy sợ.

Sợ những lời này của phụ hoàng mình.

Hết câu này đến câu khác, giống như cây đao, cắm ở trong lòng ông.

Tất cả cố gắng trong những năm qua.

Tất cả kỳ vọng suốt những năm này.

Toàn bộ tan thành mây khói.

Ông biết phụ hoàng mình muốn chứng minh bản thân, do đó ông ấy nỗ lực cố gắng nhiều đến vậy, chính là muốn giúp phụ hoàng chứng minh bản thân.

Nhưng ông ấy cũng muốn chứng minh mình mà.

Chứng minh mình có thể làm Hoàng đế.

Chứng minh mình có khả năng để làm Hoàng đế.

Cho dù không đảm đương nổi thì thế nào?

Ít nhất mình cũng được phụ hoàng tán thành.

Nhưng bây giờ nhìn lại.

Ha ha ha ha ha, chỉ là một trò cười, hóa ra ở trong mắt phụ hoàng, mình lại là một người làm người khác chén ghét không chịu nổi như thế, làm cho người buồn nôn như thế.

Vậy không bằng.

Chết đi thôi.

Lời của Tần Vương, truyền khắp toàn bộ nội cung, thậm chí truyền đến ngoài cung.

Giọng nói hung ác này, giọng nói phách lối này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận