Đại Hạ Văn Thánh

1035 Rơi vào tuyệt cảnh, lấy đầu trên cổ ngươi xuống, có thể giải quyết vấn nạn của quận Giang Trung (6)

Nhưng vấn đề là, ngươi biết đây là sai, ngươi còn muốn đi làm, đây mới là điểm mấu chốt.

Lấy điểm này, công kích Cố Cẩm Niên, Cố Cẩm Niên chẳng những á khẩu không trả lời được. Hơn nữa còn bởi vì chuyện này sinh ra Tâm ma, đời này đừng nghĩ trở thành Đại Nho, chớ nói chi là Bán Thánh với không Bán Thánh.

Càng tuyệt một điểm là, về sau Cố Cẩm Niên cũng đừng nghĩ đứng ở đại nghĩa đi công kích người khác.

Bởi vì chính mình cũng không phải là người tốt gì, ngươi còn có tư cách gì đi nói người khác?

Người ta lấy chuyện này nói ngươi cả một đời, ngươi có thể thế nào?

Mà hình tượng của Cố Cẩm Niên vô cùng tốt. Nói là nửa Thánh nhân đúng là không quá đáng, nhưng nếu làm một chuyện như vậy, phản phệ cực lớn, sẽ chọc đến vô cùng vô tận tranh luận.

Đến lúc đó tung tin đồn nhảm cũng tốt, hoặc là nhìn chằm chằm Cố Cẩm Niên không thả cũng được. Nói khó nghe, Cố Cẩm Niên ăn cơm lãng phí đều sẽ trở thành lý do đám người công kích.

Kế này, tiến thối lưỡng nan.

Vào, giết huyện lệnh của huyện Tỷ Thủy, nho Đạo cảnh giới hoàn toàn sụp đổ. Mà lại giết một người vô tội còn là một người chính trực, Cố Cẩm Niên biết sao?

Lui, không giết huyện lệnh của huyện Tỷ Thủy, ngươi chính là quan lại bao che cho nhau, quản ngươi đằng sau nói cái gì, người dân đều không tín nhiệm ngươi, cẩu quan.

Trong lúc nhất thời, bên trong Ngọc liễn, bốn người đều an tĩnh lại rồi.

Trọn vẹn qua một hồi lâu, giọng nói của Lý Cơ vang lên.

"Sớm biết như thế, ngươi không nên tới."

"Như vậy ít nhất Cẩm Niên thúc sẽ không biết rõ, đến lúc đó giết lầm thì giết lầm, đơn giản áy náy một chút."

Lý Cơ có chút tức giận, sinh khí khi Phương Kính Thành xuất hiện.

"Không thể nói loạn được."

Sau một khắc, giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên, hắn răn dạy Thái Tôn, sau đó nhìn về phía Phương Kính Thành nói.

"Tiên sinh chớ có tức giận, Thái tôn điện hạ còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện lắm, lời nói của trẻ nhỏ không có ý nghĩa gì."

Phương Kính Thành có dũng khí ngăn lại Ngọc liễn, đem nguy cơ như thế nói với mình, nếu như ngược lại trở thành Phương Kính Thành có vấn đề vậy thì quá đáng quá.

"Hầu gia, Thái tôn, kỳ thật thảo dân vậy vẫn luôn đang do dự có muốn tới hay không."

"Thảo dân cho rằng, cho dù là thảo dân không đến, một số quan viên quận Giang Trung cũng nhất định sẽ làm cho Hầu gia phát giác ra."

"Nếu là như thế này, đến lúc đó Hầu gia sẽ không có thời gian đi cân nhắc rồi."

Phương Kính Thành cũng không phải cố ý đến đây tranh công, mà là hắn ta nhận định, quan viên quận Giang Trung tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp, để Cố Cẩm Niên phát giác vấn đề. Đợi đến lúc đó dân chúng đều đang đợi lấy tin tức.

Cố Cẩm Niên sẽ không còn thời gian.

"Vậy bây giờ nên làm cái gì?"

Lúc này, Lý Cơ có chút buồn bực, hỏi thăm đám người.

Nhưng ba người đều cho không đưa ra được bất kỳ phương án giải quyết nào.

Giờ khắc này.

Cho dù là Cố Cẩm Niên cũng không khỏi cảm giác sâu sắc áp lực, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Trước đó, bản thân sở dĩ vượt mọi chông gai, đó là bởi vì bọn họ căn bản cũng không hiểu rõ, cũng không tinh tường bản thân, mang theo khinh thị. Bởi vì không hiểu, cho nên thủ đoạn nhắm vào mình đều rất phổ thông.

Quận Giang Ninh xảy ra hồng tai, không có người đem mình làm địch nhân.

Tai họa ở quận Giang Ninh, đối phương khinh thị chính mình.

Bây giờ, địch nhân đã hiểu rõ tính cách, thủ đoạn chính mình, lợi dụng thân phận của mình, lợi dụng tính cách của mình, thiết hạ bố cục tinh vi như thế.

Áp lực nháy mắt đánh tới.

Khiến cho Cố Cẩm Niên cảm giác sâu sắc rã rời.

Suy nghĩ kỹ một chút đi, Cố Cẩm Niên phát hiện mình mặc dù làm người hai đời. Có thể tin hơi thở thu hoạch còn ở đó, kiếp trước là một biên kịch, đời này bắt đầu là một tên hoàn khố, đối với loại âm mưu quỷ kế này, thật đúng là không hiểu nhiều lắm.

Đơn giản chính là dựa vào một chút thi từ văn chương, thu được số lớn danh vọng.

Sau đó lấy tam quan của người hiện đại, đi xử lý chuyện, vì dân làm việc.

Nhiều nhất lại thêm một chút ý nghĩ vượt mức quy định, cải biến một lần thế giới này.

Trừ cái đó ra, còn có ưu thế gì sao?

Đáp án thật đúng là không có.

Chỉ tiếc kiếp trước bản thân không phải làm quan. Nếu không, sớm hẳn thì có phát giác.

Nhưng mà, ngay một khắc này, giọng nói của Cố Ninh Nhai vang lên.

"Dừng xe."

Cố Ninh Nhai lên tiếng, để đội ngũ dừng lại.

"Chỉ hai canh giờ nữa sẽ đến quận Giang Trung, bên trong Hán phủ, ở đây tạm nghỉ ngơi, nhìn xem có biện pháp gì có thể nghĩ ra hay không."

Cố Ninh Nhai lên tiếng, ông ấy không muốn tiếp tục tiến lên.

Không có gì ngoài ý muốn thì bên trong ngoài Hán phủ, chỉ sợ đã đứng đầy quan viên cùng dân chúng, đều đang đợi Cố Cẩm Niên đến.

Dứt khoát, không bằng ở đây nghĩ biện pháp một chút, đi tiếp chính là sẽ bị người kiềm chế.

"Chúng ta xuống tới, Cẩm Niên ngươi ở nơi này suy nghĩ thật kỹ."

"Không nên gấp."

Cố Ninh Nhai lên tiếng, nói xong lời này, cho hai người một ánh mắt, liền đi xuống Ngọc liễn.

Ba người rời đi, Cố Cẩm Niên đích xác lấy được một chút yên tĩnh.

Nhưng hắn lộ ra vẻ trầm mặc vô cùng.

Bởi vì cái này vấn đề, dường như khó giải.

Đợi sau khi Lý Cơ, Phương Kính Thành, Cố Ninh Nhai từ Ngọc liễn xuống tới, ba người đứng ở một bên, nhìn không ít kẻ chạy nạn, thần sắc riêng phần mình không đồng nhất.

Cố Ninh Nhai mang theo hai người nhàn tản mà đi, sau khi đi rồi, giọng nói của Cố Ninh Nhai không khỏi vang lên.

"Phương tiên sinh."

"Ngươi có tài hoa như thế, vì sao không thi cử?"

Cố Ninh Nhai lên tiếng, hỏi thăm Phương Kính Thành.

"Thảo dân bất tài, dù đọc đủ thứ thi thư, nhưng đối với tám huyễn văn cũng không có cảm giác yêu thích nên cũng không tham gia khoa cử."

Phương Kính Thành lên tiếng.

Người này thật có tài hoa, mà lại phi thường thông minh, có thể thông qua một chút manh mối, từ đó nghĩ đến rất nhiều chuyện.

"Ồ? Có tài như thế, lại khuất thân ở trong phủ huyện nho nhỏ."

"Không bằng như vậy đi, Cố mỗ bắc cầu giật dây, về sau ngươi đi theo Cẩm Niên, làm phụ tá cho hắn, đợi đến về sau, lấy tài hoa của tiên sinh, chí ít cũng có thể phong Thị lang."

Cố Ninh Nhai nhìn về phía chân trời, lộ ra vẻ tùy ý nói.

Lời vừa nói ra, Phương Kính Thành lập tức có chút trầm mặc.

Hắn ta không có trả lời, lộ ra yên tĩnh.

Nhưng mà một bên Cố Ninh Nhai phảng phất đoán được tâm tư Phương Kính Thành, trực tiếp lên tiếng nói.

"Tiên sinh dám chặn xe, thứ nhất là có dũng, thứ hai kỳ thật cũng là tự giác có tài nhưng không gặp thời."

"Ta xem ra, ngươi không phải một người cam nguyện nhận mệnh, thân phận của ngươi, ta đại khái cũng có thể đoán được một chút, cùng một ít người có quan hệ, cho nên mới không cách nào vào khoa cử."

Cố Ninh Nhai lộ ra bình tĩnh, nhưng lại khiến Phương Kính Thành nắm chặt tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận