Đại Hạ Văn Thánh

1099 Bệ hạ! Đại Hạ ta giàu rồi! Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc!(6)

Thứ nhất, ở trên triều đình sẽ có người nhắm vào.

Thứ hai là sẽ khiến càng nhiều người xem Cố Cẩm Niên là đại địch.

Cố Ninh Nhai cũng không tệ, phong cho hắn ta cái chức Hầu gia, để Cố Ninh Nhai thay Cố Cẩm Niên hấp dẫn hỏa lực, việc này quá tốt.

Hầu gia Đại Hạ tất nhiên trân quý, nhưng phong hay không phong, còn không phải dựa vào một câu nói của ta thôi sao?

Nghe nói như thế, Cố Ninh Nhai cười to, cười đặc biệt vui vẻ.

Mà trong Thái miếu.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng cười.

Qua một lát, Vĩnh Thịnh Đại Đế đi thẳng tới dưới bức họa Thái tổ, chống nạnh, vẻ chán chường bị quét sạch.

"Lão đầu tử."

"Thấy không? Ngài có nhìn thấy không?"

"Ta đã nói, ta mới thật sự là thiên mệnh, giang sơn này giao lại cho ta, có sai hay không? Ngài nói cho ta nghe có sai không?"

"Hoàng vị này nên để cho ta ngồi, ngài truyền cho Kiến Đức, thế mà lại truyền cho Kiến Đức, tiểu tử kia có thể khí phách như ta sao?"

"Cái này nếu là Kiến Đức, sẽ chứa chấp được người tài giỏi như Cẩm Niên sao?"

"Lão đầu tử, không nói những cái khác, chờ ta thống nhất Đông Hoang, sau này xuống dưới đó, nếu ngài còn dám mắng ta một câu, ngài cũng đừng trách ta làm nhi tử mà không hiếu thuận đấy."

"Nhìn đi, ngài nhìn xem ai mới là hoàng đế thật sự."

"Chậc chậc, chuyện ngài làm không được, cứ để nhi tử của ngài là ta đây hoàn thành, giang sơn Đại Hạ, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bay lên đỉnh cao ở trên tay ta."

"Ha ha."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cười sang sảng, ông chỉ vào bức họa, đắc ý vô cùng, hoàn toàn khác biệt so với bộ dáng nửa chết nửa sống lúc trước.

Một lát sau, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng dần dần bình tĩnh lại.

Sau khi thở ra một hơi thật dài, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi hừ lạnh.

"Cẩm Niên ơi Cẩm Niên, ngay cả trẫm mà ngươi cũng dám lừa gạt, suýt chút hù chết trẫm rồi."

"Chờ thiên tai Đại Hạ lần này kết thúc, ngươi đợi xem trẫm có giáo huấn ngươi một trận không."

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút tức giận, mấy ngày nay ông cũng sắp bị hù chết.

Bây giờ có được tin tức này, cũng coi như nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng rất nhanh, Vĩnh Thịnh Đại Đế lại cười to.

Ngoài cửa, Ngụy Nhàn vẻ mặt có chút phức tạp, ông ta nhìn qua Lưu Ngôn ở bên cạnh, người sau nhẹ gật đầu.

Hai người lập tức hiểu rõ, bệ hạ điên rồi.

Chỉ là một lát sau, giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế truyền vào trong tai bọn họ.

"Truyền tin ra ngoài."

"Nói Cố Ninh Nhai cấp tốc vào cung, sau nửa canh giờ, trẫm té xỉu ở trong Thái miếu."

"Sai thái y đến đây."

Giọng nói lạnh lùng vang trong tai bọn họ.

"Tuân mệnh."

Hai người lập tức đáp.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nửa canh giờ sau, một tin tức từ cung nội truyền ra.

Cố Ninh Nhai cấp tốc chạy tới trong cung, không biết cùng Vĩnh Thịnh Đại Đế trao đổi cái gì.

Sau nửa canh giờ, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngất xỉu trong Thái miếu, chúng thái y đến khám nửa canh giờ, không cách nào tra ra bệnh tình, cuối cùng kết quả chẩn bệnh là vì lòng mang lo âu quá nhiều.

Cái này nhìn như là một chuyện nhỏ, nhưng ở trong mắt rất nhiều người, việc này có quá nhiều suy nghĩ xa xôi.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều phiên bản được tạo ra.

Có người nói, dân chúng quận Giang Trung đã bắt đầu nổi loạn, năm mươi vạn đại quân chuẩn bị trấn áp, giết sạch dân chúng.

Cũng có người nói, năm mươi vạn đại quân cộng với mười vạn thiết kỵ của Cố Cẩm Niên, chiếm cứ bốn quận lớn gần quận Giang Trung, dự định tự lập làm vương, phái Cố Ninh Nhai đến đàm phán với Vĩnh Thịnh Đại Đế, yêu cầu Vĩnh Thịnh Đại Đế phong Cố Cẩm Niên làm vương khác họ.

Chiếm binh đoạt quyền, cho nên Vĩnh Thịnh Đại Đế tức đến khó thở, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Còn có trong cung truyền ra tin tức, Vĩnh Thịnh Đại Đế giận dữ mắng Cố Ninh Nhai, nổi trận lôi đình, về phần nói cái gì cũng không rõ ràng, nhưng chuyện này ở trong cung có rất nhiều người biết.

Nói tóm lại, nhất định là tin tức xấu.

Vĩnh Thịnh Đại Đế thật sự gặp đại nạn rồi, vương triều Đại Hạ lung lay sắp đổ.

Tin tức như vậy có nhiều lắm, gần như tất cả đều là mặt trái, khiến cho rất nhiều thế lực vui mừng quá đỗi, không chỉ Ninh Vương, có vài phiên vương còn nhân cơ hội này, viết tấu chương, sai người mang đến trong kinh, yêu cầu lương thảo vật tư, còn đưa ra một số điều kiện không thể chấp nhận được.

Hôm sau.

Thượng thư Lễ bộ của vương triều Đại Kim xuất phát đến Đại Hạ, lấy lý do là đồng minh mậu dịch, tới thăm vương triều Đại Hạ, đối ngoại thì tuyên bố, muốn cùng vương triều Đại Hạ tiến hành đồng minh mậu dịch, viện trợ cho Đại Hạ, chẩn tai cứu dân, ổn định nội loạn.

Vương triều Phù La hưởng ứng đầu tiên, cũng phái Thượng thư Lễ bộ mang theo một nhóm sứ thần chạy tới vương triều Đại Hạ.

Về phần quận Giang Trung, năm mươi vạn đại quân cộng thêm hơn mười vạn thiết kỵ, cùng ba mươi vạn binh lính của quận Giang Trung, tổng cộng gần trăm vạn quân, phong tỏa toàn bộ quận Giang Trung.

Trên quan đạo cũng có quân lính trấn giữ nghiêm ngặt, phong tỏa cả trong lẫn ngoài.

Loại hành vi này, hoàn toàn khiến dân chúng bất mãn, nhưng chỉ là một phần nhỏ, bởi vì phần lớn dân chúng đều đi làm ruộng cấy cày rồi, có ai không có việc gì chạy ra bên ngoài làm gì?

Chủ yếu hơn là, tộc lão mười chín phủ của quận Giang Trung, mỗi người đều tự mình ngồi ở cửa thành, ai ra ngoài, ra ngoài làm cái gì, đều phải hỏi rõ ràng.

Chẳng những hỏi rõ ràng, những tộc lão này nói chuyện cũng cực kỳ sắc bén.

Để một số tướng sĩ thấy đúng là gừng càng già càng cay.

Có người muốn rời đi, bị bảy tám tộc lão chặn lại.

Ngươi muốn đi ra ngoài làm cái gì?

Thăm người thân hả?

Cơm cũng không có mà ăn, ngươi còn thăm người thân, thân thích thấy ngươi cũng phiền, nhanh cút về trồng trọt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận