Đại Hạ Văn Thánh

Chương 163 Bán Thánh chấn kinh, kế sách có thể bình ổn họa ở Giang Ninh! Hoàng đế chấn kinh! (7)

“Cữu cữu, ngài phái Văn Cảnh tiên sinh đi tiên môn một chuyến, cắt đất tặng cho tiên môn để lấy lòng tin, theo đó tự tiên môn sẽ có hành động cứu tế, đây là điểm thứ ba.

Thuyền rồng mà Vĩnh Thịnh Đại Đế nói tới cũng tốt, vạn bao đá sỏi giả lương thực cũng được.

Những thứ này không cách nào khiến mễ thương ở địa phương hoảng loạn được.

Chuyện này không giống với chuyện tiên gia không nhúng tay vào việc phàm trần vì sợ dẫn đến nhân quả.

Nhưng nếu Vương Triều Đại Hạ và tiên môn đạt thành nhận thức chung và nguyện ý cắt bỏ lãnh thổ cho Tiên gia, vậy thì mọi chuyện sẽ khác.

Bởi vì bức bách, thật sự có khả năng làm được điều này, chỉ là Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ không cân nhắc.

Nhưng đây là tin đồn. Nên hoàn toàn có thể lan truyền ra

Đối phương thích dùng lời đồn, mình cũng có thể dùng đấy.

Đầu năm nay cái gì hay thay đổi nhất?

Lòng người hay thay đổi nhất nha.

Nhóm dân bị lời đồn lừa gạt đến Giang Ninh phủ để buôn gạo, thì không có lẽ gì mà họ lại không bị lời đồn đánh vỡ sự tự tin của mình, việc này có thể thành công.

"Được."

"Không hổ là cháu ngoại của trẫm.

"Cái này hay.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe xong lời này, trong mắt lóe sáng.

Kế này lợi hại, vả lại nửa thật nửa giả, dù sao đệ tử tiên môn đã đến thư viện Đại Hạ, đây có phải là điềm báo không?

Không ai dám cam đoan điều đó.

Không còn bất cứ vấn đề gì, giờ khắc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế hô hấp dồn dập.

Mà Tô Văn Cảnh ở bên cạnh cũng không khỏi cảm khái thật sâu.

Dự Cẩm Niên quả nhiên là kỳ tài.

Thiên hạ kỳ tài.

Tất cả mọi người gãi rách da đầu cũng không nghĩ ra được phương án giải đáp, Cố Cẩm Niên vẻn vẹn chỉ dùng thời gian một nén hương đã giải quyết được. Chủ yếu nhất là suy luận rõ ràng, tình tiết kỹ càng, căn bản tìm không ra bất cứ lỗi gì.

Giờ khắc này, tiên sinh bỗng nhiên rất hiếu kì.

Nếu như Cố Cẩm Niên vào triều làm quan, thì sẽ nhấc lên sóng gió kinh hoàng gì đây?

"Cố Nhai.

Giọng của Vĩnh Thịnh Đại Đế chợt vang lên.

“Có thần” Cố Ninh Nhai lập tức mở miệng, đáp lời.

“Bây giờ trẫm lệnh ngươi gấp rút chạy tới Giang Ninh quận, lệnh quan huyện Giang Ninh quận buông lỏng giá lương thực."

"Cùng thông đồng làm bậy, ngoài ra không nói gì thêm."

"Đợi ý chỉ của trẫm."

"Nếu việc này làm tốt, những lời vữa nãy, trẫm tha thứ ngươi tội vô tâm.

Còn nếu xử lý không tốt, trẫm sẽ bảo quốc công đích thân đưa ngươi đi biên cương khổ dịch."

"Biết chưa?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, hạ ý chỉ

"Thần tiếp chỉ."

"Thỉnh bệ hạ yên tâm."

Nghe hoàng đế nói vậy, Cố Ninh Nhai nhẹ nhàng thở ra, ông ta thật đúng là sợ Hoàng đế hỏi tội, bây giờ cho mình một cơ hội lấy công chuộc tội.

Ông vẫn rất vui vẻ.

Hơn nữa trong lòng của ông ta rõ ràng, việc này được giải quyết thì công lao sẽ cọ đến, nói là nói đem công bù tội, nhưng thể nào cũng có chỗ tốt thôi.

Vì vậy, trong lòng Cố Ninh Nhai vẫn rất khoái trá.

"Lăn."

Vĩnh Thịnh Đại Đế phun ra một chữ.

Người sau lập tức đứng dậy rời đi, chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu.

Sau khi Cố Ninh Nhai đi.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy.

Hoàng đế nhìn về phía Cố Cẩm Niên, ánh mắt tán thưởng.

Tràn đầy tán thưởng.

"Cẩm Niên."

Sau này không cần vụng trộm học nữa, không có việc gì thì tới tìm trẫm, có cái gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi trẫm là được."

"Ngươi rất thông minh, kế thừa ưu tú của nương ngươi, chờ chuyện này kết thúc, trẫm sẽ hảo hảo ban thưởng cho ngươi."

"Ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói. Quan niệm của hoàng đế về Cố Cẩm Niên thay đổi cực lớn.

Tiếp đó không nói nhiều lời, đi thẳng ra ngoài.

Mà Cố Cẩm Niên thì lặng im.

Cậu, lời này của ngài là có ý gì?

Cái gì gọi là học trộm?

Ta học trộm ngài cái gì rồi hả?

Hay thật, ngài cọ xát siêu hơn Lục thúc ta nhiều.

Tô Văn Cảnh cười không nói.

Có thể giải quyết loạn lạc của Giang Ninh quận, tâm tình của ông cực độ vui vẻ nên đối với những này không hề để bụng.

Rất nhanh.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đã ra bên ngoài phòng.

Ông thở ra một hơi thật dài.

“Mười năm mài một gươm, lưỡi đao chưa từng thử.

Nay lấy ra vì quân, nào ai có bất bình."

" Tốt."

" Tốt."

" Tốt."

Hoàng đế cười to ba tiếng, sau đó long hành hổ bộ, rời khỏi thư viện.

Nhìn ra được, ông thật sự rất vui vẻ.

Mầm tai vạ to lớn.

Không nghĩ tới hôm nay có thể giải hoặc.

Vui vẻ.

Quả thật rất vui vẻ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế rời khỏi phòng.

Cố Cẩm Niên rót cho Tô Văn Cảnh một chén trà, đồng thời cũng đang suy tư một vài chuyện khác.

Nhưng Tô Văn Cảnh lại phá vỡ yên tĩnh "Cẩm Niên."

"Lão phu muốn hỏi một việc."

"Bản sách lược này, phải chăng còn có một phần nhỏ chưa viết xong?"

Tô Văn Cảnh lên tiếng.

Nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Nhận ánh mắt của Tô Văn Cảnh, Cố Cẩm Niên hơi nặng nề "Vâng."

Một lát sau, Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

“Một phần cuối cùng, đợi bình loạn xong lại nói tiếp."

Cố Cẩm Niên nói tiếp, tỏ ra hơi tùy ý nhưng Tô Văn Cảnh lại lắc đầu.

"Cẩm Niên.

Bây giờ con còn nhỏ, chưa vào sĩ đồ (con đường làm quan), tuy có khỏa đại thụ Cố gia che chở, nhưng có một số sự tình, con không nên quản đến.”

"Con cũng muốn can thiệp, tuyệt đối không nên trở thành mục tiêu công kích."

Tô Văn Cảnh mở miệng khuyên can.

Bởi vì phần còn lại mà Cố Cẩm Niên chưa viết, là chuyện liên quan đến việc xử trí những thương nhân kia như thế nào.

Sách lược khuyết thiếu, sao ông có thể không biết?

Chẳng qua là khi đó có mặt bệ hạ, ông không nói đến mà thôi, bây giờ chỉ có hai người, ông vẫn phải khuyên can một hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận