Đại Hạ Văn Thánh

640 Sách Cổ Kim hiện thế. Bài văn biền ngẫu đệ nhất Thiên cổ, ngàn năm cảnh xuân tươi đẹp, người nào dám vượt qua?(3)

Không bị người đố kỵ là tầm thường.

“Ngày mai gia yến của Khổng gia, xin đợi Thế tử điện hạ Lập Ngôn.

Nhạc Nho hơi kinh ngạc. Ông ta không ngờ rằng Cố Cẩm Niên không tìm mình gây phiền phức mà lại nói như thế.

Chỉ là thành kiến cũng sẽ không bởi vì Cố Cẩm Niên làm ra một chuyện gì đó mà sẽ mất đi.

Ông ta kính nể tài hoa của Cố Cẩm Niên, bội phục văn thải của Cố Cẩm Niên nhưng đối với hành vi của Cố Cẩm Niên vẫn không quen nhìn như cũ.

Cho nên Nhạc Nho vẫn rời đi.

Mang theo một đám người rời đi.

Sảnh đường cũng không bởi vì đám người Nhạc Nho rời đi mà trở nên cứng ngắc. Ngược lại có một vài giọng nói thi nhau vang lên.

“Hay cho câu Lạc Hà dữ cô vụ tư phi, thu thủy chung Trường thiên một màu. Hay, hay, hay, đặc sắc, đặc sắc.”

 “Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu, đời này lão phu có thể nhìn thấy cảnh này quả là chết cũng không tiếc.”

“Tài hoa của Thế tử trong vòng năm trăm năm không có ai có thể vượt qua. Ở giữa Thiên cổ càng là không ai có thể.”

Những lời tán dương vang lên.

Bọn họ mặc kệ Nhạc Nho có đi hay không. Thậm chí bọn họ còn phải cảm tạ Nhạc Nho. Nếu như không phải Nhạc Nho nháo trò như thế thì không cách nào có thể nhìn thấy Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu.

“Thế tử điện hạ, xin bày tỏ lòng biết ơn. Đời này sẽ không có người viết tên ta vào bên trong văn chương, một màn này của Thế tử điện hạ tương đương với việc ta sẽ được lưu danh Thiên cổ. Thế tử điện hạ, về sau nếu có đến Tô Châu, chỉ cần người nói một tiếng, ta nhất định sẽ đi theo sau làm tùy tùng.”

Giờ khắc này, Vương tướng quân đi đến đầu tiên. Ông ấy là Đại tướng trú quân ở Tô Châu, quan bái từ Nhị phẩm. Đối với Võ tướng mà nói chính là đã đến đỉnh. Bởi vì quan nhất phẩm không phải Hầu gia chính là Quốc Công.

Địa vị của Vương Tướng quân so với Ngô Tướng quân ở quận Giang Lăng kia còn cao hơn, quyền lực rất lớn.

Mà loại nhân tình này Cố Cẩm Niên có được là dựa vào bậc trưởng bối.

Dù sao trong mắt Vương Tướng quân, Cố Cẩm Niên là chấu trai Trấn Quốc Công, ông ấy dùng lễ nhượng bộ ba phần là hợp tình hợp lý. Nhưng đây là bởi vì gia gia của Cố Cẩm Niên, phụ thân của Cố Cẩm Niên, nhìn ở mặt mũi của Hoàng đế.

Chỉ cần Cố Cẩm Niên không đưa ra yêu cầu quá phận thì tất cả đều không tính là gì.

Nhưng bây giờ lại khác biệt, Vương Tướng quân đã hoàn toàn hưng phấn không thôi. Mình là một Võ tướng, là một đại hán thô lỗ. Ở trong hội Võ tướng còn có chút danh vọng nhưng ở trong hội Văn nhân thì một chút danh khí cũng không có.

Ở trong mắt dân chúng cũng chỉ là một tên vũ phu.

Hiện tại một bài Thiên cổ văn chương của Cố Cẩm Niên nhất định lưu truyền thiên cổ. Không chỉ như thế lại còn là Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu. Đừng nói là vương triều Đại Hạ.

Ngay cả vương triều Phù La, vương triều Đại Kim. Thậm chí là Trung châu, tất cả mọi người đều sẽ học tập theo bài văn biền ngẫu này.

Tán thành hoặc không đồng ý cũng không quan trọng. Ít ra mình đã dương danh vạn năm. 

Gián tiếp được tính là dương danh vạn năm. Điều này sao lại không khiến ông ấy vui sướng, sao lại không khiến cho ông ấy kích động?

Ông ấy đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên, một hơi uống hết ba chén rượu. Biểu đạt nội tâm kích động của chính mình.

Mà ông ấy cũng đã suy nghĩ xong, chờ sau này trở về sẽ để cho người trích ra. Đem những bản sao này đưa cho người thân bạn bè.

Làm rạng rỡ tổ tông.

Làm rạng rỡ tổ tông.

Đối mặt với Vương tướng quân vô cùng kích động, Cố Cẩm Niên cũng chỉ khiêm tốn cười một tiếng. Nói thật đây là tên có trong nguyên văn, đúng lúc có một Vương tướng quân mà thôi.

Thật không ngờ thế mà lại có được một phần ân tình như vậy. từ biểu hiện của Vương tướng quân cũng có thể thấy người này thật sự cảm kích mình.

Về sau nếu gặp phải chuyện gì thật sự có thể tìm Vương tướng quân hỗ trợ.

Nhất thời Cố Cẩm Niên bỗng nhiên lại nghĩ đến một số chuyện. Văn chương thi từ này ngày bình thường không thể nào đọc ra nhưng trên thi hội thì đọc ra mấy bài cũng không khó lắm.

Chắc không có khả năng chỉ một cái dạ tiệc mà đấu thơ trăm bài nhỉ?

Đã như vậy thì sao mình không lấy một vài bài thơ đưa cho người khác, từ đó đối phương sẽ thiếu mình một ơn huệ lớn bằng trời. Như vậy đối với mình sẽ có trợ giúp to lớn?

Đương nhiên đây chỉ là một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Giờ khắc này, giọng nói của Mạnh học sĩ cũng vang lên.

“Thế tử điện hạ, bài văn này có thể đưa cho lão phu không?”

“Xin Thế tử điện hạ khẳng khái, đời này lão phu chưa từng gặp qua văn chương đặc sắc như thế. Nếu như mảnh văn này đưa cho lão phu thì đời này lão phu có chết cũng không tiếc.”

Mạnh học sĩ dường như muốn khóc nói, gắt gao nắm chặt Thiên văn chương này, coi như bảo bối.

Dường như nếu Cố Cẩm Niên không đồng ý thì Mạnh học sĩ sẽ suy sụp tại chỗ.

“Mạnh học sĩ, ngươi thân là Đại Nho sao có thể mặt dày vô sỉ như thế.”

“Thế tử điện hạ, đưa cho ta đi. Lão phu năm nay đã bảy mươi ba, đã không còn quan tâm đến những lời đồn đại bên ngoài.”

“Lão phu da dày, không sợ.”

Diêm Công mở miệng, răn dạy Mạnh học sĩ một chút trước. Cho rằng đối phương mặt dày vô sỉ dám yêu cầu Thiên văn chương này của Cố Cẩm Niên.

Nhưng ngay sau đó lại mặt dày mày dạn mà tìm Cố Cẩm Niên xin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận