Đại Hạ Văn Thánh

1365 Lấy hồng trần thành đạo trận, xem ngàn chuyện của ngàn người, minh ngộ ra học vấn cùng đạo nghĩa thuộc về mình!(6)

"Cẩm Niên."



"Lão ca hỏi ngươi một việc."



"Nếu như!"



"Lão ca nói là nếu như, nếu như ta muốn tranh, ngươi có giúp ta hay không."



"Đương nhiên, đây là nếu như."



Tần Vương đột nhiên lên tiếng, nhìn xem Cố Cẩm Niên đưa ra một vấn đề như vậy.



Lời này nói ra, Cố Cẩm Niên thở dài.



Trên thực tế vấn đề này, trước kia Cố Cẩm Niên đã nghĩ qua. Hiện tại vương triều Đại Hạ cường thịnh, đấu tranh giữa Thái tử cùng Tần Vương, sớm muộn sẽ đến, mà mình ở giữa trận đấu tranh này, đóng vai trò cực kỳ trọng yếu.



Nói câu khó nghe, mình đích thật có thể chi phối địa vị của người kế vị.



Cho nên, vấn đề này, cũng khiến Cố Cẩm Niên bối rối qua.



"Tại tình mà nói, huynh đệ chúng ta quan hệ càng sâu."



"Tại lý mà nói, có ít người càng thêm thích hợp."



"Cố gia sẽ không tham dự trận đấu tranh này, bất kể là ai tranh thắng, chỉ cần không vi phạm ba chuyện này, ta đều tùy ý."



Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn nói ra ý nghĩ của mình.



Tần Vương có nỗi khổ tâm trong lòng Tần Vương, Thái tử có ý nghĩ của Thái tử, mình cũng không muốn tham dự vào. Khuyên can hai câu cũng đã không sai biệt lắm, người ta nhất định phải tranh thì mình có biện pháp nào?



Về mặt tư tưởng mặt, Cố Cẩm Niên kỳ thật đã coi như là đặc biệt mở ra.



Quả nhiên, nghe nói như thế, Tần Vương lộ ra vẻ cảm động hết sức.



Bởi vì Cố Cẩm Niên chính là Thánh Tử Nho đạo, mà đứng tại góc độ Nho đạo nhìn lại chuyện này, bất kể là bản thân có công tích vĩ đại như thế nào, Nho giả cũng không thể nâng đỡ bản thân thượng vị, huống chi Cố Cẩm Niên có thân phận như thế.



Cố Cẩm Niên không lựa chọn giúp mình, nhưng cũng không lựa chọn giúp Thái tử, thậm chí lời này của Cố Cẩm Niên đã rất trực tiếp.



Ai làm Hoàng đế với hắn đều không quan trọng, chỉ cần không vi phạm ba chuyện là đủ.



Như vậy, rất có trọng lượng, cũng làm cho trong lòng Tần Vương không khỏi ấm áp. Nói thật, ông ấy đều đã làm tốt chuẩn bị Cố Cẩm Niên khuyên can bản thân, hoặc là cự tuyệt bản thân.



Bây giờ Cố Cẩm Niên để ông ấy cảm thấy vô cùng vui sướng, loại vui sướng này xuất phát từ nội tâm.



"Đó là ba chuyện gì?"



Chỉ là, Tần Vương vẫn là không nhịn được hỏi thăm là ba chuyện kia.



"Thứ nhất, có thể tranh Thiên mệnh, không thể gây thương nhân hòa. Ngu đệ không thể nào làm được không thương tổn hòa khí, nhưng bất kể như thế nào, ngu đệ cũng không hi vọng xảy ra tự giết lẫn nhau chuyện."



"Thứ hai, không thể làm cho quốc gia phân liệt. Dù như thế nào, nếu người nào vì mục đích, mà không từ thủ đoạn khiến cho quốc gia phân liệt, cắt nhường quốc thổ, bất kể là ai, ta đều sẽ không đồng ý."



"Thứ ba, không được để dân chúng chịu tổn hại, dân chúng lầm than, tất cả lấy dân chúng làm chủ, hoàng thất đấu tranh, lấy phương pháp của hoàng thất đến giải quyết. Nếu như làm bị thương dân chúng, ta cũng sẽ không đồng ý."



Cố Cẩm Niên nói ra suy nghĩ của mình.



Tần Vương muốn tranh đoạt địa vị Thái tử, hắn có thể hiểu được. Dù sao Tần Vương đúng thật là có tư cách đi tranh đoạt.



Nhưng bởi vì tranh đoạt địa vị Hoàng đế mà cầm bán quốc tặc, loại chuyện này Cố Cẩm Niên kiên quyết không đồng ý. Còn giết hại dân chúng, khiến cho quốc gia bị hao tổn, hắn kiên quyết không đồng ý.



Ai muốn làm như vậy, hắn chắc chắn sẽ xuất thủ.



Nghe thấy ba điểm đó, Tần Vương nhịn không được thở dài một hơi.



"Cẩm Niên."



"Đại Hạ bởi vì ngươi mà óng ánh."



Tần Vương không nghĩ tới, ba điểm yêu cầu này của Cố Cẩm Niên, vẫn là vì dân, loại lòng dạ này để hắn không thể không kính nể.



Cố Cẩm Niên không đáp lại.



Mà Tần Vương tiếp tục lên tiếng nói.



"Cẩm Niên."



"Chuyện này, ngươi không nên nhúng tay, huynh trưởng sẽ giải quyết, rất nhiều chuyện, không thể hoàn toàn chỉ dựa vào một mình ngươi."



"Chuyện Hoàng gia nên làm, chính Hoàng gia sẽ đi làm."



"Ngươi yên tâm, Lý Toại ta mặc dù không có đọc qua sách gì, nhưng sẽ không đi làm loại chuyện hạ tiện. Ta là Tần Vương Đại Hạ, cho dù bên ngoài lại nhục nhã ta thế nào, ta cũng sẽ không đem hận ý vung trên người bọn họ."



Tần Vương lên tiếng, lời nói này vô cùng bá khí.



Cố Cẩm Niên nghe xong cũng cung kính một bái.



"Nếu như thế vậy ngu đệ đã hiểu rõ rồi."



Tần Vương có thể nói ra như vậy, tất cả lo nghĩ trong lòng Cố Cẩm Niên toàn bộ bỏ đi.



Mà Tần Vương nói cũng đúng, có một số việc không thể đều để mình đến. Hoàng thất cũng không phải ăn hại, cữu cữu mình, còn có Thái tử, Tần Vương, bách quan triều đình, nhiều như vậy người đều là ăn hại?



Nếu như việc gì đều để mình đích thân làm thì đúng thật là có chút không tốt.



Dứt khoát mình phải xử lý tốt chuyện của mình trước, những chuyện khác lưu cho những người khác làm.



"Cái gì ngu đệ với không ngu đệ, quá mức khách khí rồi."



"Đi, đi uống rượu."



Tần Vương cười ha ha một tiếng, lôi kéo Cố Cẩm Niên đi uống rượu.



"Lão ca, ta không uống được, ta còn có việc."



Nghe thấy uống rượu, Cố Cẩm Niên lập tức lên tiếng, hắn dự định đi thư viện một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận