Đại Hạ Văn Thánh

Chương 308 Thơ của Cố Cẩm Niên lưu danh thiên cổ! Hóa thành linh hồn của quân đội! Bảo hộ núi sông! Trấn áp quốc vận!(8)

Nhưng mà hiểu thì hiểu, không ít người vẫn cùng nhau nói.

“Chúng ta gặp qua Triệu Nho.”

Giờ khắc này, cho dù là Tô Văn Cảnh cũng không thể không đứng dậy, hướng về phía Triệu Nho hành lễ.

Cũng không phải vì cái gì khác mà người đọc sách chú ý nhất chính là danh vọng và bối phận. Bối phận của Triệu Nho đều lớn hơn bọn hắn, hơn nữa đức cao vọng trọng, cùng cảnh giới Nho đạo không liên quan quá nhiều.

Có thể nói, trước khi Triệu Nho đến thì Tô Văn Cảnh coi như là người đọc sách có bối phận cao nhất ở nơi này. Nhưng bây giờ Triệu Nho đến đã thành thứ hai.

-----------------------------------------

Đối mặt với đám người kính lễ, Triệu Nho mỉm cười không nói gì thêm.

Mà đen ánh mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.

“Ngươi chính là thế tử của Cố gia?”

Hắn lên tiếng hỏi.

Ngữ khí bình tĩnh.

“Hồi tiên sinh, đúng là ta.”

Cố Cẩm Niên bình tĩnh hồi đáp.

“Được.”

“Lão phu chờ mong.”

Triệu Nho nhàn nhạt lưu lại bốn chữ này, sau đó vỗ cánh tay của Khổng Vũ, không nói lời nào.

Người kia thì một mực cung kính đem Triệu Nho đến trước thủ toạ. Bởi vì không chuẩn bị nên Tô Văn Cảnh chủ động nhượng bộ nhưng Triệu Nho lắc đầu, ngồi sau lưng hắn.

“Ta đã già. Hiện tại là thời đại của các ngươi. Ta ngồi đằng sau cũng không sao.”

Hắn cũng không dùng giọng khách át giọng chủ mà ngược lại lộ ra khách khí.

Tô Văn Cảnh nhẹ gật đầu, trên thịnh hội như vậy cũng không cần thiết làm ra vẻ quá mức.

“Khổng Vũ này, mời Triệu Nho đến đoán chừng là không có lòng tốt gì.”

Vương Phú Quý ở một bên thấp giọng nói.

Nhịn không được nghị luận.

“Không cần quản.”

“Ít lời thôi.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng.

Hắn mặc kệ suy nghĩ của đối phương là gì, trước mắt không nói nhiều mới tốt.

Cũng vào lúc này.

Một giọng nói càng vang dội hơn.

“Trấn Quốc Công Đại Hạ giá lâm.”

Theo giọng nói này vang lên.

Cảm xúc của không ít người trong điện có chút biến hoá.

Chỉ thấy bên ngoài đại điện, Cố lão gia tử long hành hổ bộ đi vào bên trong điện.

Vừa vào trong điện đã thấy được tôn nhi của mình.

“Cẩm Niên.”

“Gia gia cố ý đến đây nhìn ngươi làm thế nào trấn áp nho sinh cả điện. Trong phủ đã chuẩn bị xong tiệc ăn mừng. Đợi chút nữa ngươi tốc chiến tốc thắng, đám thúc thúc kia của ngươi đều đang đợi ta trở về.”

“Không cần kéo dài thời gian. Nhưng mà cũng đừng quá không coi ai ra gì, chỉ cần xuất ra một, hai phần mười bản lĩnh của ngươi là đủ.”

“Đối phó với những người này không cần quá chăm chú.”

“Ha ha ha ha.”

Lão gia tử xuất hiện có thể nói là tiêu điểm toàn trường, Quốc Công đứng đầu. Chỉ mỗi cái danh này đã đủ khiến tất cả mọi người chú ý.

Chủ yếu hơn chính là, Cố lão gia tử nói lời này càng phách lỗi vô cùng.

Quá giả.

Để Cố Cẩm Niên có chút xấu hổ.

“Gia gia, Niên nhi sẽ cố hết sức.”

Nụ cười của Cố Cẩm Niên có chút cứng ngắc, gia gia này của chính mình quả nhiên không kiêng nể gì cả.

“Tận cái gì mà lực? Gia gia đã dạy ngươi ra sao. Xuất ra một, hai phần mười là đủ rồi.”

“Đối phó với đám hàng này còn cần làm thật sao?”

“Đừng quá chăm chú.”

Lão gia tử lại lần nữa lên tiếng, giọng nói rất lớn, rõ ràng chính là cố ý.

Có chút xấu hổ.

Ăn ngay nói thật.

Tuy nhiên Cố Cẩm Niên biết, lão gia tử đang làm chỗ dựa cho mình.

“Quốc Công quả nhiên là phóng khoáng hôm nay đã nhìn ra được. Nhưng mà văn không có đệ nhất, hôm nay ai thắng ai thua còn chưa nhất định?”

Bên trong yến hội có người lên tiếng. Có tài tử đến từ vương triều Phù La không phục, nhịn không được nói ra.

Chỉ tiếc là đối phương rõ ràng không biết tính tình của Trấn Quốc Công là gì.

“Ai ở đây sủa vậy?”

Trấn Quốc Công đưa ánh mắt nhìn lại, khoá chặt vào Phù La tiên tử, giọng nói băng lãnh.

Trong chốc lát, từng tài tử Phù La sắc mặt khó coi.

Nhưng mà đối mặt với Quốc Công, thật đúng là không dám nói lung tung.

“Ngươi đâu, nhìn chằm chằm cho lão phu. Thịnh hội như thế nếu ai ở chỗ này sủa bậy thì trực tiếp trục xuất.”

“Một đám cẩu vật, chó Phù La trên chiến trường cjết trong tay lão phu không đến một vạn cũng đã tám ngàn. Ở cảnh nội Đại Hạ còn dám quỷ kêu, là ai cho các ngươi lá gan này?”

“Là Khổng gia? Hay là vương triều Đại Kim?”

Lão gia tử lên tiếng.

Bá khí mười phần.

Căn bản không cần cùng ngươi lải nhải cái gì, ngươi dám nói kháy một câu, Cố lão gia tử sẽ chỉ vào lỗ mũi của ngươi mà mắng.

Ngươi còn dám mạnh miệng, kiếp sau làm người cho tốt.

Nhưng mà không thể không nói, Cố lão gia tử không hổ là vũ phu, thích chửi liền chửi còn tiện thể đem vương triều Đại Hạ cùng Khổng gia mắng cùng.

Không hổ là quyền quý đệ nhất Đại Hạ.

“Hôm nay là thi hội Đại Hạ, sứ thần các nước đều ở đây, Trấn Quốc Công thật sự muốn ồn ào sao?”

Cũng vào lúc này, bên trong Khổng gia một giọng nói vang lên, là giọng của Khổng Bình.

Hắn là Đại Nho của Khổng gia, vốn có thể ngồi hàng trước nhưng cân nhắc đến Khổng Vũ nên cũng ngồi cùng hắn.

“Náo cái gì?”

“Họ Khổng nhà các người có phải chỉ biết chụp mũ lung tung hay không?”

“Lão phu chỉ nói vài lời thật lòng, nếu ngươi không nguyện ý nghe thì cửa điện đang mở, tự mình lăn ra ngoài là được.”

“Hay là nói là muốn lão phu giúp ngươi?”

Ánh mắt Trấn Quốc Công dừng trên người Khổng Bình.

Nếu như nói, đối với người ở vương triều Phù La hắn rất chán ghét thì đối với Khổng gia này, Cố lão gia tử là chán ghét xuất phát từ nội tâm.

Những năm nay, Cố gia không có việc gì cũng bị văn võ bá quan tham tấu một bản, điều này có sự xuất lực rất lớn từ Khổng gia.

“Vậy phải nhìn xem, Trấn Quốc Công có can đảm này hay không. Dám ở ngay trước mặt sứ thần các nước và bách quan Đại Hạ để ai đó lăn ra ngoài.”

Khổng Bình rất bình tĩnh, hắn nâng ly trà lên, nhấp một ngụm. Ánh mắt bình tĩnh, căn bản cũng không sợ Trấn Quốc Công.

Tranh đấu cấp độ này cũng không phải nói đùa.

“Quốc Công, thịnh hội sắp bắt đầu. Mời Quốc Công ngồi vào chỗ, Tô mỗ còn có chút chuyện cần nói chuyện cùng với Quốc Công.”

Lúc này.

Giọng nói Tô Văn Cảnh vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận