Đại Hạ Văn Thánh

Chương 439 Thánh ngôn quốc sách, chấp chưởng Đông Hoang, Vĩnh Thịnh Đại Đế triệt để ngồi không yên.(6)

Nhưng vấn đề chân chính nằm ở mặt nhân lực.

Chỉ dựa vào thái giám khẳng định sẽ không được, có thể phái ra được bao nhiêu người ra bên ngoài chứ?

Nhưng nếu thuê người làm mướn, chi phí quá lớn, lớn đến mức khả năng quốc khố không nuôi nổi.

Đây mới là điều làm hắn phiền lòng.

Nếu có thể giải quyết vấn đề này, hôm qua hắn thực sự sẽ giết gà dọa khỉ, thậm chí trực tiếp đổi ngay một nhóm đại thần, vậy có làm sao?

Bằng không, thật sự nghĩ hôm qua không giết là vì hắn không có huyết tính chắc?

Nói đùa cái gì vậy.

"Học sinh không có."

Cố Cẩm Niên lắc đầu.

"Ngươi có."

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp nói.

"Thật sự không có."

Cố Cẩm Niên vẫn trả lời như cũ.

"Ít đong đưa với trẫm đi, nói."

Vĩnh Thịnh Đại Đế thật ra cũng không chắc, nhưng nghĩ tới gia hỏa Cố Cẩm Niên này thích giấu giếm, vì vậy hắn tính thử gạt Cố Cẩm Niên thử xem.

Nói đến mức này.

Cố Cẩm Niên có chút cố sức mà làm.

"Thật ra không phải là không có, chỉ là chi phí hơi lớn, sợ bệ hạ ngài không bỏ ra nổi nhiều bạc như vậy."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, cữu cữu mình cũng nói đến mức này.

Còn nói “không có” tiếp, sẽ không hay lắm.

Tuy nhiên, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã cực kỳ kinh ngạc.

Khá lắm, thật sự có?

"Bao nhiêu?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế dò hỏi.

Lúc trước hắn tính qua, nếu muốn tổ chức tình báo của mình, liên quan đến toàn bộ Vương Triều Đại Hạ, một năm ít nhất cần tốn năm trăm vạn lượng hoàng kim.

Là ít nhất.

Tuyệt đối chỉ nhiều hơn chứ không có ít hơn.

Vì vậy hắn rất tò mò Cố Cẩm Niên cần bao nhiêu.

"Một năm ít nhất hai mươi vạn lượng hoàng kim đi."

"Bất quá thời gian rất dài, nếu liên quan đến Vương Triều Đại Hạ, phải mất khoảng ba năm."

"Nắm giữ Đông Hoang, phải cần ba đến năm năm."

"Trong khoảng mười năm, mỗi năm không được cấp ít hơn hai mươi vạn lượng hoàng kim, có khả năng vượt quá mốc tiền này, nhưng xác suất sẽ không quá lớn."

Cố Cẩm Niên trong lòng tính toán, sau đó nói ra một con số ước tính tương đối thận trọng.

Không thận trọng, mười vạn lượng hoàng kim là đủ rồi.

Đương nhiên, dự toán kinh phí thì ngươi khẳng định phải nói lớn lên nhiều lên, lỡ đâu không đủ, tự mình bù vào ư? Chuyện này không thể nào.

"Hai mươi vạn lượng hoàng kim?"

"Nắm giữ Đông Hoang?"

Lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế hoàn toàn ngồi không yên, trực tiếp đứng dậy, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Dự tính của mình là năm trăm vạn lượng hoàng kim một năm.

Mà đó vẻn vẹn chỉ là Vương Triều Đại Hạ.

Mục tiêu của Cố Cẩm Niên lại là nắm trong tay toàn bộ Đông Hoang?

Chuyện này làm sao không khiến Vĩnh Thịnh Đại Đế thất thố?

Đây bà nó thế quái nào có thể làm được?

Nếu Cố Cẩm Niên làm được điều này, hắn sẽ trực tiếp phong vương cho Cố Cẩm Niên.

Về sau ở trong kinh đô, ai dám nhìn Cố Cẩm Niên nhiều hơn một chút, hắn trực tiếp vén tay áo lên, cưỡi chiến mã, cho kẻ đó hai bạt tai, rồi hỏi Cố Cẩm Niên còn tức giận không, nếu không tức giận, để văn võ bá quan một người cho kẻ đó hai tát.

Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì làm Cẩm Niên vui vẻ.

Hiện tại ngân lượng cũng không thành vấn đề nữa rồi.

Là nắm trong tay tình báo của Đông Hoang.

Đây là khái niệm gì?

Vĩnh Thịnh Đại Đế tim nhảy thình thịch.

Nếu đổi thành người khác nói lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế thưởng ngay cho hắn hai bạt tai, nhưng Cố Cẩm Niên lại khác nha.

Càng tiếp xúc với Cố Cẩm Niên, hắn càng phát hiện, Cố Cẩm Niên quả thực tài hoa hơn người, sâu không lường được, con bà nó hắn quả là một thiên tài.

Quá giống Vĩnh Thịnh luôn.

Đều là tuyệt thế thiên tài.

Thấy Vĩnh Thịnh Đại Đế phản ứng như vậy, Cố Cẩm Niên có chút cau mày.

Hai mươi vạn lượng hoàng kim, nghe có vẻ nhiều quá hả.

Nhưng tình báo quan trọng thế nào, làm hoàng đế đều sẽ biết mà.

Không cần phải phản ứng như vậy chứ?

Có phẩm chất hơn chút được không?

Đối với đại quốc mà nói, tình báo đáng giá nhất, cũng không thể dùng tiền tài để cân đo.

"Bệ hạ."

"Một năm hai mươi vạn lượng hoàng kim, thật sự không thể ít hơn, ít hơn nữa học sinh sẽ không nghĩ ra được biện pháp."

Cố Cẩm Niên trả lời.

Hai mươi vạn lượng vàng, chỉ cái giá này thôi.

"Làm thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi thẳng.

"Nói không rõ được, viết thành văn chương cũng phải viết một tháng mới xong, quá trình rất phức tạp, đều nằm trong đầu thần, nếu bệ hạ muốn biết, chỉ có thể đợi học sinh chậm rãi viết ra."

Cố Cẩm Niên lắc đầu, môt lúc một hồi nói không rõ được, thật sự nói không xong, lúc này không phải hắn giấu giếm đâu.

"Nói sơ lược đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút gấp gáp.

Quá trình như thế nào hắn không cần biết, hắn chỉ muốn biết sơ lược, một cái sơ lược có thể thuyết phục mình.

"Thương hội."

"Thành lập thương hội, lấy hình thức thương hội, hình thành một mạng lưới tình báo rộng lớn."

"Thiên hạ đổ xô đến, đều chỉ vì lợi ích."

"Thiên hạ đi con đường riêng, đều chỉ vì lợi nhuận."

Cố Cẩm Niên nói ra từ mấu chốt.

Thương hội.

Đúng thế.

Cái này giống như kiểu trong một số mạng lưới nhất định sẽ có một vài chuyện được đề cập đến.

Muốn nghe ngóng tin tức nhất định phải đi quán rượu.

Mặc dù nhìn có chút thiểu năng, nhưng trên thực tế lời này không sai, rất nhiều tin tức là một đám người tán hươu tán vượn rồi nhắc đến.

Thật thật giả giả lẫn vào.

Ví như, hôm nay Lễ bộ Thượng thư sủng hạnh một tiểu thiếp, mọi người khẳng định không biết, nhưng quản gia nhất định biết?

Quản gia miệng kín.

Nhưng không ngăn được nô tài theo tới.

Coi như không mang theo nô tài, thị nữ của tiểu thiếp dù sao cũng biết chứ? Đêm hôm khuya khoắt đi trang điểm, chẳng lẽ lại không biết ngươi muốn làm gì?

Sau khi thị nữ của Tiểu thiếp biết, nói cùng nhân tình một câu cũng không quá phận chứ?

Nhân tình đi nơi khác làm việc, nghe thấy mọi người tán gẫu, cũng nhắc đến một câu sẽ không quá phận chứ?

Về phần là thật hay giả, mọi người đều không quan tâm, coi như chuyện cười.

Nhưng người có tâm nghe được thì khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận