Đại Hạ Văn Thánh

1497 Bệ hạ, bà mẹ nó tính toán của ngài, lão thần ở nước Hung Nô cũng nghe được!(6)

"Không."



"Mặc dù Thái Huyền Tiên tông đồng ý bảo hộ chúng ta nhưng vương triều Đại Hạ bây giờ quốc lực dồi dào, không cần thiết cùng bọn họ đánh."



"Nước Hung Nô không thắng được, cho dù là thắng, cũng là thắng thảm."



"Đặt ở trước kia không có vấn đề quá lớn, nhưng hôm nay tranh đấu đại thế đã bắt đầu, nước Hung Nô còn chưa thu hoạch được chỗ tốt gì. Núi Thiên Tề sắp khôi phục, Long Hổ đạo trưởng đã hứa hẹn cho nước Hung Nô ta rất nhiều chỗ tốt."



"Hiện tại án binh bất động, thắng qua tất cả, nếu như động mà chiến bại, vương triều Đại Hạ rất có thể mượn cơ hội này, yêu cầu núi Thiên Tề."



"Nếu như cho họ thì nước Hung Nô ta không còn ngày nổi danh."



"Nếu không cho, vương triều Đại Hạ thật dám một đường tập sát tới, Thượng Thanh chân nhân có thể vì nước Hung Nô cùng Cố Cẩm Niên hoàn toàn vạch mặt hay không. Đây vẫn là một ẩn số."



"Mà Cố Cẩm Niên đương thời cũng không bại bởi Thượng Thanh chân nhân, lại thêm vương triều Đại Hạ thế nhưng có hai vị Thánh nhân."



"Trận chiến này, tuyệt đối không thể đánh."



"Nhưng mà có thể phái đại quân đóng giữ, nghiêm lệnh tam quân, quyết không thể có hành động thiếu suy nghĩ."



Hung Nô Vương lên tiếng.



Trong nháy mắt ông ta đã thấy rõ thế cục bây giờ. Mặc dù có Thái Huyền Tiên tông ủng hộ, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể đánh.



Đánh không lại cũng đánh không thắng, càng không thể đánh.



Nghe nói như thế, bách quan trầm mặc không nói, nhưng hiểu rõ Hung Nô Vương nói không hề sai.



"Vậy ta chỉ có thể chờ biệt khuất sao?"



Binh bộ Thượng thư có chút không phục nói.



"Biệt khuất dù sao cũng hơn là bỏ lỡ cơ hội đạt được chỗ tốt."



"Tranh đấu đại thế mà bắt được một lần sẽ có thể tẩy nhục trước kia."



"Được rồi, cứ dựa theo ý của Bản Vương làm đi."



"Đúng, lại để cho Lễ bộ viết phong thư, thông báo với người trong thiên hạ ở Đông Hoang, nước Hung Nô tuyệt không có ý mạo phạm. Dưới đại thế, hi vọng vương triều Đại Hạ có thể vì thương sinh thiên hạ suy nghĩ."



Hung Nô Vương lên tiếng, cũng không muốn nói nhiều như vậy.



Trong lúc nhất thời, bách quan trầm mặc.



Mà cùng lúc đó.



Bên trong vương triều Đại Hạ.



Đã sớm nháo nhào túi bụi rồi.



Trên triều đình.



Võ tướng vì chuyện xuất chinh đã ầm ĩ ròng rã ba ngày ba đêm.



Tất cả mọi người muốn mang binh xuất chinh, vì việc này, một vài võ tướng còn lén lút đánh nhau.



"Bệ hạ, ngài cũng biết lão thần, đời này mơ ước lớn nhất của lão thần chính là chinh chiến Hung Nô. Chỉ cần bệ hạ có thể để cho lão thần xuất chinh, lão thần nguyện lập xuống quân lệnh trạng, không phá Vương đình thế không trở về."



Có Quốc công lên tiếng, thanh âm kích động, yêu cầu Vĩnh Thịnh Đại Đế để mình chinh chiến.



"Bệ hạ, Tề Quốc công đã cao tuổi, ở độ tuổi này thì không nên xuất chinh, lão thần so với Tề Quốc công nhỏ hơn ba tuổi."



"Lần này chinh chiến Hung Nô, nên để lão thần tới."



Lại có một vị Quốc công lên tiếng, yêu cầu chinh chiến.



"Ta có thể đi lại để ngươi đi sao, ngươi còn biết xấu hổ hay không hả? Bộ xương già này của ngươi, ngươi đi làm cái gì? Mất mặt xấu hổ sao?"



Mấy vị Quốc công ngươi tranh ta đấu. Ở trên triều đình, căn bản không có nửa điểm cố kỵ. Dù sao ai cũng biết, bây giờ vương triều Đại Hạ muốn người có người, muốn tiền có tiền, cần lương ăn có lương thực.



Trong loại tình huống này, ai có thể xuất chiến thì người đó có thể lập xuống công lao bất hủ, lưu danh bách thế.



Dù là ai cũng đều muốn đúng không?



Cướp được chính là kiếm được đấy.



Nhìn quần thần như thế.



Sắc mặt của Vĩnh Thịnh Đại Đế bình tĩnh, giống như nhìn một đám tên hề cãi lộn.



Muốn mang binh xuất chinh ư?



Ăn cái rắm đi.



Cũng vào lúc này, một đạo thanh âm to lớn vang lên, để đại điện hoàn toàn an tĩnh lại.



"Bệ hạ, Trấn Quốc Công đến rồi."



Theo tiếng nói này vang lên, tất cả mọi người cau mày.



Từng người không khỏi nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế, người mà bọn họ không muốn gặp nhất đã đến.



Trấn Quốc Công.



Nếu Trấn Quốc Công đến rồi, lần này xuất chinh Hung Nô, thật là có chút khó mà nói.



Nhìn lại Vĩnh Thịnh Đại Đế, mọi người nhất thời hiểu rõ, Vĩnh Thịnh Đại Đế đã sớm chọn tốt người sao?



Chơi đùa mọi người vui vẻ đúng không?



"Tuyên."



Nghe thấy Trấn Quốc Công đến rồi, Vĩnh Thịnh Đại Đế lập tức đại hỉ.

Cứu tinh của ông cuối cùng đến rồi.



Mà cùng lúc đó.



Ngoài hoàng cung.



Trấn Quốc Công Cố Nguyên, Cố lão gia tử mặt mũi tràn đầy gió xuân.



Ông ấy vốn dĩ đang trấn thủ quận Giang Trung. Bây giờ bị một đạo thánh chỉ, bí mật tuyên tiến cung.



Trong lúc mấu chốt, bí mật tuyên tiến cung.



Đây là ý gì?



Đây là ý gì?



Ý này chính là, Vĩnh Thịnh Đại Đế muốn để cho mình xuất chinh nước Hung Nô.



Để cho mình đảm đương chức đại tướng quân, ngựa đạp Vương đình.



Trừ cái đó ra, còn có ý gì khác sao?



Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Cố lão gia tử lại càng thịnh, nụ cười cũng không cách nào che lấp.



"Tuyên Trấn Quốc Công nhập điện."



Cũng vào lúc này, theo tiếng nói vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận