Đại Hạ Văn Thánh

1668 Luận pháp ở Tây Mạc, “Chư hành vô thường, chư pháp vô ngã, Niết Bàn tịch tĩnh”(6)

Thượng cổ Nhân tộc, có chín vị Vương.

Hiên Viên Vương, Thôn Thiên Vương, Tru Thần Vương, Lôi Vương, Phong Vương, Khương Vương, Cổ Vương, Cơ Vương, Hỏa Vương.

Chín đại Vương, thống trị thương sinh thập hoang trong thời đại Thượng cổ, cai quản Nhân tộc.

Phong Vương mở miệng, nhắc lại những việc xảy ra thời Thượng cổ.

Trong thời đại Thượng cổ, năm tộc đều bị phong ấn, nhưng Nhân tộc tìm được một có thể hấp thụ sức mạnh của Thiên địa, đối với bốn tộc khác mà nói, tu vi không bị bào mòn theo năm tháng đã là may mắn lắm rồi, nhưng nơi mà Nhân tộc tìm được, chẳng những khiến bọn họ không bị bào mòn tu vi, mà ngược lại còn giúp bọn họ không ngừng mạnh lên.

Cho nên cả một đoạn thời gian dài, Thượng cổ Nhân tộc âm thầm lặng lẽ mạnh lên trong bóng đêm.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn phát hiện di tích cổ Thiên Đình, có thể nói là nhất tiễn hạ song điêu, làm một việc mà lợi gấp đôi.

“Đúng vậy, là công lao của Khương Vương.”

"Nhưng muốn Cổ Thiên Đình sống lại một lần nữa rất khó, vẫn cần chờ đến khi huy hoàng cuối cùng giáng lâm.”

"Trước mắt chỉ có thể tu sửa một phần nào đó.”

"Cho dù chỉ là tu sửa một phần cũng đủ rồi.”

"Ít nhất, Thượng cổ Nhân tộc ta cũng thu được lợi ích cực kỳ lớn khi Đại thế tới nha.”

Phong Vương sửa lại cho đúng.

"Ừ.”

Mọi người cũng đồng tình, khẽ gật đầu.

Sau đó Phong Vương dẫn mọi người tiến sâu vào Cổ Cung Đình, trên tay ông ta cầm một tấm Thần đồ cổ xưa, sau đó đặt Thần đồ vào giữ trung tâm Thần điện.

Chỉ trong chớp mắt.

Vô tận thần quang nở rộ, phế tích cũ nát bỗng chốc rực rỡ huy hoàng, giống như quay ngược thời gian trở lại những ngày xưa, những kiến trúc tráng lệ một lần nữa được tái hiện trong nhân thế.

Đáng sợ hơn là ánh sáng rực rỡ bao trùm toàn bộ cung điện, trong cung điện có lò luyện đan Thần cấp, có thể luyện chế bảo dược với phẩm chất vô thượng.

Từng đoạn Long mạch cũng dần dần khôi phục.

Ngay cả những binh khí bị gãy, những mảng kiến trúc đổ nát, ngay thời khắc này cũng hóa thành mây khói.

Nhưng đây không phải là dấu hiệu cho thấy Cổ Thiên Đình đang thức tỉnh, nó chỉ đang khởi động mà thôi. Cổ Thiên Đình đã vỡ vụn, Cửu Vương chỉ đang mượn sức mạnh của Thần đồ để phần nào khởi động lại nơi này, nếu thật sự muốn tái hiện lại vẻ huy hoàng ngày xưa, vẫn còn xa lắm.

Nhưng Phong Vương nói cũng không sai, chỉ những cảnh tượng này thôi đã vô cùng kinh hãi thế nhân rồi, ít nhất thì đối với đại đa số người mà nói, nơi này vô cùng thích hợp để tu hành, là một nơi siêu việt trong thời Đại thế hỗn loạn.

Nó siêu việt hơn cả núi Thần của Thần tộc gấp trăm ngàn lần.

Chỉ cần sử dụng thật tốt, toà Cổ Thiên Đình này có thể mang đến lợi ích cực kỳ to lớn.

"Đợi đến khi Sâm La Địa Ngục ổn định, Thượng cổ Nhân tộc có thể khôi phục và xuất thế rồi.”

"Nghe nói tên Cố Cẩm Niên đó còn đang kêu gào.”

"Đợi đến khi Thượng cổ Nhân tộc ta xuất thế, lập tức giết hắn.”

Phong Vương mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lộ ra bá khí vô thượng.

"Chỉ là một tên nhãi nhép Cố Cẩm Niên mà thôi, chờ Nhân tộc xuất thế, giết hắn cũng dễ như phẩy tay.”

"Cũng chỉ là tên Thánh nhân thuận theo Thiên mệnh nên có cơ hội lên tới ngũ trọng thiên thôi, nếu thật sự động thủ, không cần Vương thượng ra tay, mạt tướng cũng có thể bầm thây hắn thành trăm mảnh”.

Giọng nói vang lên, tràn đầy khinh thường đối với Cố Cẩm Niên.

Mà cùng lúc đó.

Đại thế đang dần dần biến hóa, không một ai biết được.

Nhưng ánh mắt của người trong thiên hạ đều hướng về Tây Mạc.

Biên cảnh Tây Mạc.

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên đến, toàn bộ Tây Mạc đều sôi trào.

Nhưng Cố Cẩm Niên không tụng niệm phật kinh, chỉ lẳng lặng đi vào bên trong một ngôi chùa.

Một đám tăng nhân đi theo sau lưng, bọn họ nhìn nhau nghi hoặc, không biết Cố Cẩm Niên muốn làm gì.

Bước vào trong phật tự.

Một sức mạnh kì lạ bao phủ, đây là sức mạnh của Phật pháp, trong đó còn có cả sức mạnh độ hóa.

Cố Cẩm Niên đứng trước mặt tượng Phật.

Hắn không nói gì.

Cũng không kính bái.

Chỉ lẳng lặng đứng đó.

Một lúc lâu sau.

Cố Cẩm Niên mới xoay người lại, nhìn phương trượng của chùa này, hỏi.

"Dám hỏi phương trượng.”

"Phật độ ai.”

Cố Cẩm Niên hỏi ra vấn đề đầu tiên của bản thân.

Nghe vậy, phương trượng không dám cẩu thả, vội vàng mở miệng trả lời

"Cố Thánh.”

"Phật độ vạn vật chúng sinh, bất kể là ai bất kể loài nào, chỉ cần thành tâm, đều có thể được độ hóa.”

Phương trượng mở miệng trả lời, không chút sai sót.

Mọi người đều hiểu rõ, Cố Cẩm Niên là đang tranh luận Phật pháp.

"Vậy nếu không thành tâm thì sao.”

Cố Cẩm Niên chầm chậm hỏi lại.

"Chuyện này…" 

Phương trượng sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên sẽ hỏi như vậy.

Việc này khiến cho người ta có cảm giác như đang bị trêu chọc vậy.

Nếu không thành tâm thì lấy gì mà độ hóa.

Phương trượng im lặng không trả lời, vì thật sự ông ấy không trả lời được.

Thấy đối phương không nói gì, Cố Cẩm Niên lắc đầu, không nói thêm gì, rời khỏi ngôi chùa cổ này.

Rất rõ ràng, khả năng biện luận Phật pháp của phương trượng ngôi chùa này không bằng Cố Cẩm Niên, vấn đề này, ông ấy không trả lời được.

Sau đó Cố Cẩm Niên đi đến Tây Mạc.

Hắn đi dọc theo ven đường, quan sát tất cả mọi vật xung quanh, mảnh đất này từng là nơi đất Phật, nhận được tuyệt học của Phật pháp chí tôn, thế nhưng bây giờ….

"Dám hỏi Cố Thánh.”

"Nếu không thành tâm, làm sao độ hóa?”

Lúc Cố Cẩm Niên trầm tư nhìn khắp nơi, phương trượng của ngôi chùa vội chạy theo hỏi, câu hỏi của Cố Thánh, ông ấy không trả lời được, nhưng ông ấy có cảm giác, Cố Cẩm Niên có đáp án, mà đáp án này, thậm chí còn có thể vượt mức tưởng tượng của ông, vì thế vội chạy theo hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận