Đại Hạ Văn Thánh

Chương 512 Kỳ Lâm Vương giá đến! Gọi Là Bản vương gia! Long phù xuất hiện! Thấy phù như gặp trẫm!(13)

"Việc này dừng lại ở đây."

 

Kỳ Lâm Vương tiếp tục mở miệng.

 

Hắn không muốn làm ầm ĩ nữa.

 

Không cần thiết.

 

Xem như một loại chịu thua.

 

"Đây là thái độ khi ngươi muốn dừng lại?"

 

Cố Cẩm Niên một chút cũng không cho hắn mặt mũi.

 

Nhất định phải tự mình đi tới bước này, mới bằng lòng chịu thua?

 

Còn nữa, chịu thua là như thế này sao?

 

Thái độ không thể tốt hơn?

 

Hù dọa ai đấy?

 

"Ngươi không cần phải tiến một tấc lại muốn tiến một thước."

 

Kỳ Lâm Vương lên tiếng, trong ánh mắt xuất hiện lãnh ý.

 

Không…bình tĩnh nữa.

 

Đây là chuyện tốt.

 

Phá vỡ liền dễ dàng đối phó, chỉ sợ không phá vỡ, loại nhân tài quả thực là quá khủng bố.

 

"Rốt cuộc là Vương gia hùng hổ bức người, hay là thế tử được một tấc tiến một thước?"

 

Cố Cẩm Niên lạnh lùng nói.

 

Kỳ Lâm Vương vừa lên đã phá quân uy của mình, Cố Cẩm Niên sao có thể để cho hắn dễ chịu?

 

Cũng phải giết chết một cái nhuệ khí của hắn.

 

Nếu không n sự tình phía sau, sẽ không dễ làm.

 

"Được."

 

"Mới vừa rồi đích thật là bổn vương có chút lỡ lời."

 

"Là lỗi của bổn vương."

 

"Đủ chưa?"

 

Kỳ Lâm Vương dần bình phục lại cảm xúc.

 

Hắn không muốn làm ầm ĩ nữa.

 

Nói đi nói lại cũng chỉ là một chuyện, mười vạn đại quân đang ở trong tay Cố Cẩm Niên.

 

Nếu không mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không có tư thái như vậy.

 

"Người đâu."

 

"Trói Khổng Chấn lên cửa thành lại."

 

"Như trước đây, cứ cách nửa canh giờ, quất một roi."

 

"Lần này, ngoại trừ thế tử, ai dám buông hắn xuống, vô luận là kẻ nào, giết không tha."

 

"Người vi phạm quân lệnh, giết không tha."

 

Cố Cẩm Niên không trả lời, mà hạ xuống một đạo quân lệnh khác.

 

Một lần nữa trói Khổng Chấn lại.

 

Mục đích thực hiện chuyện này rất đơn giản.

 

Chính là tuyên bố chủ quyền.

 

"Cố Cẩm Niên, ngươi dám?"

 

"Ta là Khổng gia Đại nho, ta là Khổng gia Đại nho đấy."

 

"Cố Cẩm Niên, ngươi không sợ triệt để đắc tội Khổng gia ta sao?"

 

"Vương gia, Vương gia, cứu mạng, Vương gia."

 

Khổng Chấn sắc mặt khó coi, hắn liền không nghĩ tới, tại sao mình lại bị trói lại nữa rồi?

 

Sớm biết như vậy mình sẽ không đi theo.

 

Này không phải rảnh rỗi không có việc gì tự mình kiếm chuyện sao?

 

Đối mặt với lời cầu cứu của Khổng Chấn.

 

Kỳ Lâm Vương không nói một lời.

 

Hắn biết Cố Cẩm Niên đang một lần nữa dựng lại quân uy.

 

Nếu chính mình can thiệp vào, kết quả sẽ không có quá nhiều thay đổi, không bằng đơn giản là trầm lặng.

 

Nhưng, trầm lặng không phải là sợ hãi.

 

Cũng không phải là thỏa hiệp.

 

Đó là một lựa chọn khác.

 

"Thế tử điện hạ."

 

"Hiện giờ Kỳ Lâm Vương cũng tới, lão phu cảm thấy, vẫn là lấy tra án làm chủ đi."

 

"Vương Bình."

 

"Kỳ Lâm Vương đều tới, ngươi rốt cuộc biết cái gì, mau nói ra đi, có thế tử cùng Kỳ Lâm Vương ở đây, có thể bảo vệ cả nhà ngươi bình an."

 

"Nếu ngươi lại che giấu, đến lúc đó có thể sẽ không còn cơ hội để nói."

 

Thanh âm của Chu Hạ vang lên.

 

Hắn đánh một vòng lớn, một lần nữa đem chủ đề trở lại với việc tra án.

 

Chỉ là những lời này, ở khắp nơi lại có một loại ý tứ khác.

 

Cực kỳ kinh tởm.

 

Nhưng còn không đợi Cố Cẩm Niên mở miệng, Tô Hoài Ngọc đột nhiên rút trường đao ra, nhắm ngay miệng Chu Hạ đập một cái.

 

Ngay lập tức làm cho môi Chu Hạ sưng lên, răng trực tiếp gãy mất mấy cái.

 

Trong một khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Tô Hoài Ngọc.

 

Ngay cả Kỳ Lâm Vương cũng không thể không nhìn về phía Tô Hoài Ngọc.

 

Chuyện này có chút tàn nhẫn.

 

Cho dù là Cố Cẩm Niên, lúc trước cũng chỉ là để cho người ta vả miệng mà thôi.

 

Tô Hoài Ngọc thật sự tàn nhẫn.

 

Một hàm răng đều vỡ nát, gân xanh trên người Chu Ha vì đau đớn mà bạo trướng, cả người run rẩy, miệng đầy máu.

 

"Hình bộ tra án, nếu chút nữa đại nhân tra án, ai dám xen vào, chính là kết cục này."

 

"Chu đại nhân, cũng may vận khí ngài tốt, nơi này không phải Hình bộ, nếu là Hình bộ mà nói, đầu lưỡi của ngài đã không còn."

 

"Nhưng kế tiếp nếu ai còn dám xen vào, tốc độ cắt đầu lưỡi của Tô mỗ tuyệt đối so với tốc độ Vương gia ra tay nhanh hơn một bậc."

 

"Nếu chư vị không tin, có thể thử một lần."

 

Tô Hoài Ngọc có vẻ rất nghiêm túc.

 

Hắn xuất thân từ Hình bộ, hành vi này của Chu Hạ, chính là thông cung cùng uy hiếp, cắt lưỡi là phù hợp với pháp luật.

 

Chỉ cần niệm ở chức vụ của hắn quá cao, cắt lưỡi coi như xong, nhưng lần sau sẽ không có cơ hội.

 

Nghe thanh âm của Tô Hoài Ngọc.

 

Cố Cẩm Niên trong lòng không khỏi cảm khái.

 

Người này ngày thường mặc dù có chút không đứng đắn, nhưng khi lập án, thật đúng là nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.

 

Chính là phải có những người như vậy ở đây, mới có thể chấn nhiếp các quan viên này.

 

Chu Hạ che miệng, lúc này hoàn toàn không nói nên lời, nước mắt chảy ròng ròng, bởi vì quá đau.

 

"Hồi đại nhân."

 

"Tiểu nhân thật sự chỉ là lừa gạt hắn, tiểu nhân cũng không biết vì sao hắn lại tin tưởng như vậy."

 

"Có lẽ không có cách nào, chỉ có thể như vậy."

 

"Còn thỉnh đại nhân minh giám a.”

 

  

Vương Bình mở miệng, quỳ trên mặt đất, kêu khóc nói.

 

Tinh thần của hắn cũng đã suy sụp.

 

Hắn sợ Cố Cẩm Niên, nhưng lại càng sợ những người khác.

 

Nhận được đáp án này.

 

Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc.

 

Kỳ Lâm Vương đến chính là không giống như trước nữa.

 

Trước đây Vương Bình vẫn còn có điểm dao động, bây giờ một chút dao động cũng không có.

 

"Thế tử điện hạ."

 

"Hình bộ có một thủ đoạn đặc thù, tên là Sưu Hồn."

 

"Thế tử điện hạ có muốn thử một lần hay không."

 

Thấy thế cục cứng ngắc, Tô Hoài Ngọc chậm rãi mở miệng, báo cho hắn biết có một môn bí pháp sưu hồn.

 

"Có thể lục soát trí nhớ của hắn sao?"

 

Cố Cẩm Niên kinh ngạc, sưu hồn thuật hắn có nghe qua, nhưng không nghĩ tới Tô Hoài Ngọc thật sự biết.

 

"Sưu hồn thuật không thể lục soát được trí nhớ của người khác."

 

"Thay vào đó, làm cho  thần hồn của đối phương bị mê hoặc, nhân cơ hội này thẩm vấn hắn, trong giai đoạn này, những gì hắn nói nhất định là sự thật."

 

"Giống như Nho đạo vấn tâm vậy."

 

"Chỉ có điều, sau khi sưu hồn, người phải chết không thể nghi ngờ."

 

Tô Hoài Ngọc lên tiếng, nói cho Cố Cẩm Niên tác dụng sưu hồn thuật.

 

Không phải là trực tiếp thu hoạch được trí nhớ của đối phương.

 

"Được."

 

"Mưu tài hại mệnh tất phải chết không thể nghi ngờ, trực tiếp sưu hồn."

 

"Nếu thật sự hắn có điều giấu diếm, tru di cửu tộc hắn."

 

Cố Cẩm Niên gật gật đầu, trực tiếp đồng ý với phương án của Tô Hoài Ngọc.

 

Trong nháy mắt, hai đạo thanh âm vang lên.

 

"Ta chiêu, Thế tử điện hạ, ta chiêu."

 

"Không ổn."

 

Âm thanh đầu tiên là Vương Bình mở miệng, nghe được còn có đồ chơi sưu hồn thuật này, hắn trực tiếp muốn chiêu, nếu không chiêu, cửu tộc nhà hắn nhất định phải chết.

 

Chiêu tối thiểu cũng có một đường sinh cơ.

 

Mà đạo thanh âm thứ hai, là thanh âm của Kỳ Lâm Vương.

 

Hắn trực tiếp phủ quyết.

 

"Nói nhanh đi."

 

Cố Cẩm Niên không để ý đến Kỳ Lâm Vương, mà là hỏi Vương Bình.

 

"Hồi đại nhân, tiểu nhân đích xác có tín vật của vợ con Trương Minh, là Vương Vĩnh cho ta, chuyện này có quan hệ với phủ quân phủ Bạch Lộ."

 

Vương Bình mở miệng, một mạch trực tiếp khai báo.

 

Lập tức, Cố Cẩm Niên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Mà Kỳ Lâm Vương lại không khỏi trực tiếp đứng dậy, băng lãnh không gì sánh được nhìn về phía Vương Bình.

 

"Lớn mật."

 

Kỳ Lâm Vương lên tiếng, mà Tô Hoài Ngọc trong nháy mắt cảm thấy không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận