Đại Hạ Văn Thánh

1129 Cố Cẩm Niên ta lấy kinh văn, độ yêu ma, đổi lấy hạo nhiên khí nhân gian (6)

Chuyện này rất buồn cười.

Đến lúc đó lấy ra Kim Vũ công đức, phần công đức này cũng là của Phật môn. Phật môn lại có thể vào ở vương triều Đại Hạ, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Giỏi tính toán.

Quả nhiên là giỏi tính toán.

"Hóa ra là có Phật môn tương trợ, trách không được có lực lượng như vậy."

"Lúc mượn phù cầu mưa là bộ dáng gì, bây giờ có Phật môn tương trợ, lại là bộ dáng gì."

"Quả nhiên, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Đường đường là Thiên mệnh hầu, Hậu thế thánh nhân Nho đạo, bây giờ còn không phải cùng Phật môn hợp tác ư? Trước đó còn luôn miệng nói Tiên môn ta giống như Phật môn. Vậy thật sự muốn hỏi một câu, Thánh nhân lại cùng Phật môn khác nhau ở chỗ nào?"

"Buồn cười đến cực điểm."

Một vài giọng nói vang lên, có giọng nói của trưởng lão cũng có giọng nói của đệ tử.

Bọn họ đối Phật môn không có cảm tình gì. Cho dù là có phân phó, cũng không nhịn được nói vài lời, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là bởi vì Cố Cẩm Niên.

"Im miệng."

Giọng nói của Từ Trường Ca vang lên, hắn ta nhìn hằm hằm đệ tử tông môn. Lúc mấu chốt này nhất định phải náo lên mới vui vẻ đúng không?

Nhưng ngay cả tiếng nói của Từ Trường Ca cũng không có ngăn lại những đệ tử này, ngược lại đưa tới một chút phản cảm.

"Trường Ca sư huynh, chúng ta nói sai sao? Ngươi một câu lại một câu để chúng ta ngậm miệng, thiên vị ngoại nhân, đây là ý gì?"

"Đúng vậy, Trường Ca sư huynh, chúng ta biết được ngươi cùng Cố Cẩm Niên quan hệ tốt. Tuy nhiên quan hệ cho dù tốt, cũng không thể thiên vị như thế? Cố Cẩm Niên hắn chung quy chỉ là ngoại nhân."

"Cố Cẩm Niên muốn mắng Thái Huyền Tiên tông ta liền có thể mắng, chúng ta nói vài lời cũng không được sao? Sư huynh, ngươi khó tránh khỏi có chút quá phận đấy?"

Từng tiếng nói bất mãn vang lên, là bọn họ đối Từ Trường Ca có chút bất mãn.

Đương nhiên, nghe những âm thanh này liền có thể nghe được, là có người ở sau lưng ủng hộ bọn họ. Nếu không mà nói, tông môn đệ tử cũng không khả năng cùng Từ Trường Ca nói như vậy.

Từ Trường Ca vẫn có uy vọng, nếu như không có người ủng hộ, ai dám lỗ mãng?

Nghe đến mấy giọng nói này sắc mặt Từ Trường Ca có chút khó coi.

Nhưng mà, giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

"Từ huynh, ngươi đã giúp ta nhiều lắm."

"Ta không muốn mang đến cho ngươi bất cứ phiền phức gì."

Cố Cẩm Niên vẫn cảm tạ Từ Trường Ca. Đến trình độ này, hắn không muốn Từ Trường Ca nói tiếp cái gì, miễn cho hắn ta ở tông môn gặp phải phiền phức.

Thoại âm rơi xuống.

Giọng nói của cao tăng Phật môn lại lần nữa vang lên.

"Cố thí chủ, chúng ta đi thôi, quận Đông Lâm đại hỏa đã không thể lạc quan. Nếu không xảy ra ngoài ý muốn, chậm nhất ngày mai lửa của hai ngọn núi lửa sẽ đụng vào nhau. Đến lúc đó, Phật môn cũng không nhất định có thể giải quyết tràng nguy cơ này."

Đối phương lên tiếng, cũng không muốn lưu lại chỗ này, muốn cùng Cố Cẩm Niên cùng nhau đi tới quận Đông Lâm.

Theo ông ta thấy, Cố Cẩm Niên trả lại phù cầu mưa, thứ nhất là thẹn quá hoá giận. Thứ hai là rõ ràng chính mình không có cách nào giải quyết những chuyện này, muốn tìm Phật môn giải quyết.

Như thế, ông ta chủ động đến đây, là cho Cố Cẩm Niên một bậc thang. Miễn cho Cố Cẩm Niên mất hết mặt mũi xin Phật môn giúp đỡ.

Nhưng theo đối phương lên tiếng.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

"Bản Hầu có nói qua muốn tìm Phật môn trợ giúp sao?"

Giọng nói của hắn bình tĩnh.

Nhưng lại để không ít người nhíu mày. Đương nhiên một phần nhỏ người thì là hiếu kì. Bọn họ không hiểu trong hồ lô Cố Cẩm Niên đến cùng bán là thuốc gì.

Nói thật tai ương ở quận Đông Lâm, Tiên môn không giúp, Cố Cẩm Niên trên cơ bản không có biện pháp gì.

Lựa chọn duy nhất, chính là Phật môn rồi.

Bây giờ cao tăng Phật môn tự mình ra mặt, cũng coi là cho Cố Cẩm Niên một cái bậc thang đi xuống?

Lại không ngờ rằng, Cố Cẩm Niên vẫn phách lối như thế?

Bọn họ thật sự không rõ, Cố Cẩm Niên lấy đâu ra lực lượng như thế. Dựa vào cái gì lớn lối như vậy?

"A Di Đà Phật, Cố thí chủ, bần tăng biết rõ ngươi bởi vì chuyện Thái Huyền Tiên tông từ đó tức giận. Nhưng dân chúng quận Đông Lâm thật sự đang phải chịu khổ gặp nạn, ngươi không thể bởi vì cơn giận của bản thân mà xem nhẹ những người dân này."

"Còn xin Cố thí chủ lấy đại cục làm trọng, lấy dân chúng làm trọng."

Đối phương lên tiếng, lời nói đường hoàng, cũng đáng thương vô cùng.

Nhưng mà trong nháy mắt, ánh mắt Cố Cẩm Niên sắc bén vô cùng, hắn nhìn hướng về người sau thần sắc lạnh như băng nói.

"Lấy đại cục làm trọng?"

"Vậy hỏi một câu, Bản Hầu không để Phật môn vào ở Đại Hạ, Phật môn nguyện ý vì dân chúng quận Đông Lâm vận dụng Kim Vũ công đức sao?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hỏi thăm đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận