Đại Hạ Văn Thánh

1391 Đến Tắc Hạ học cung! Đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp! Tranh tài Kỳ! (9)

Thậm chí bản thân ông cũng không nghĩ tới, thất bại ở cửa ải thứ bảy.

Đây là ngoài dự liệu, nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

"Xem ra trong năm năm ngắn ngủi này, thực lực của chín vị danh thủ đã tăng lên rất nhiều."

"Đúng vậy, bọn họ chuyên tâm Kỳ đạo, không giống chúng ta, mặc dù khổ tâm nghiên cứu mấy năm, nhưng so ra, vẫn chênh lệch khá xa."

"Ngay cả Tô Văn Cảnh cũng bị đánh bại, xem ra chúng ta không cần thiết ra sân."

"Phương diện Kỳ đạo, cuối cùng vẫn là Tắc Hạ học cung mạnh hơn."

"Nên chờ học thuật chi tranh đi."

"Đúng vậy, chờ học thuật chi tranh."

Giọng nói của mọi người vang lên.

Thất bại của Tô Văn Cảnh đã dẫn tới một trận huyên náo.

Dù sao đường đường Bán Thánh, thua ở cửa thứ bảy, chuyện này thật đúng là hơi khiến người ta kinh ngạc.

Mà lúc này.

Giữa đám người.

Một vị thiếu niên, bình tĩnh đứng ngoài tiền điện, nhìn chăm chú vào tình huống bên trong tiền điện.

Đứng bên cạnh hắn ta là Trường Vân Thiên.

"Sư đệ."

"Đến lượt ngươi ra tay rồi."

Trường Vân Thiên bảo đối phương đi qua.

Chỉ vì vị sư đệ này của hắn ta, chính là người có Kỳ đạo tuyệt thế vô song, từ khi sinh ra tới nay, vẫn luôn nghiên cứu kỳ đạo.

Chỉ đợi đến một ngày này.

Nhưng mà, nghe được như thế, người sau không vội vã đi đến, ngược lại cầm bình hồ lô bằng ngọc trong tay, uống một ngụm rượu, vô cùng dửng dưng nói.

"Sư huynh, không vội."

"Càng nhiều người thất bại, mới càng hiện rõ khả năng Kỳ đạo của ta."

Hắn ta nói, cực kỳ tự tin.

Lời vừa dứt, Trường Vân Thiên không khỏi khẽ nhíu mày, mà ánh mắt của hắn ta, không nhịn được nhìn lướt qua Cố Cẩm Niên.

"Vẫn là nhanh lên đi."

"Tránh cho có người đoạt mất danh tiếng của ngươi."

Trường Vân Thiên có lòng tốt nhắc nhở.

Hắn ta sợ vị sư đệ này giẫm lên vết xe đổ của mình.

"Yên tâm."

"Ta cảm giác được, chín vị danh thủ quốc gia này của Tắc Hạ học cung, thực lực rất mạnh, những người ở đây, không có ai thắng được bọn họ."

"Bán Thánh thất bại ở cửa thứ bảy, đã chứng minh tất cả."

"Không vội."

Người sau nói chuyện thờ ơ, giọng điệu càng thêm tự tin.

Nghe hắn ta nói như thế, Trường Vân Thiên cũng không tiện nói thêm gì.

Chẳng qua, lúc này.

Tô Văn Cảnh cau mày, đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên.

"Thật không nên."

"Là ta chủ quan rồi."

"Kỹ năng chơi cờ của bọn họ đã tăng lên rất nhiều, haizz."

Tô Văn Cảnh thật sự không nghĩ tới, bản thân thế mà lại thất bại ở cửa ải thứ bảy.

Cũng không phải bởi vì ông nóng vội.

Mà thực lực của đối phương thật sự đã cải biến, tăng lên rồi.

"Tiên sinh không cần nhụt chí, Kỳ đạo, cũng không phải là phương diện tiên sinh chú trọng."

"Thua cũng bình thường."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, an ủi Tô Văn Cảnh.

Trông thì có vẻ không thể tin nổi, nhưng trên thực tế Cố Cẩm Niên cảm thấy không có vấn đề gì lớn, dù sao Tô Văn Cảnh cũng không dựa vào Kỳ đạo mà nổi danh.

Thuật nghiệp hữu chuyên công. (ai cũng có thế mạnh của mình)

Người ta mỗi một người đều là danh thủ quốc gia, dám ra thí luyện người khác, há lại là hạng người tầm thường chẳng có tài cán gì?

Chỉ có điều, mặc dù Cố Cẩm Niên nói có đạo lý, nhưng Tô Văn Cảnh vẫn có phần không phục.

"Cẩm Niên."

"Ngươi lên đi."

"Lão phu lén chỉ cho ngươi."

Tô Văn Cảnh không phục, truyền âm nói.

"Hả?"

"Chuyện này không phù hợp quy củ đi?"

Cố Cẩm Niên không nghĩ tới Tô Văn Cảnh lại bảo hắn làm như vậy?

"Tắc Hạ học cung cũng không có quy định này."

"Kỳ đạo lần này, ý nghĩa khác biệt, có thiên mệnh gia trì, không thể bỏ qua."

"Nếu như bị phát hiện, mất mặt cũng là ta."

"Cẩm Niên, ngươi chắc cũng hiểu một ít quy tắc chơi cờ nhỉ?"

Tô Văn Cảnh không quan tâm nhiều như vậy, dù sao ấn ký thiên mệnh cũng rất quan trọng, những cái khác ông không rảnh để ý.

"Văn Cảnh tiên sinh, chuyện này không tốt lắm đâu."

"Học sinh hiểu thì hiểu được quy tắc, lão cữu ta từng dạy rồi."

"Nhưng thật sự là không cần thiết."

"Thiếu mất đạo thiên mệnh này, cũng không sao mà?"

Cố Cẩm Niên trả lời, thật sự hơi bất đắc dĩ, tuy nói Kỳ đạo này ẩn chứa thiên mệnh, nhưng cũng không thể làm vậy chứ.

Không có ý nghĩa.

"Đại thế chi tranh sắp bắt đầu rồi."

"Nếu ngươi có tân học còn dễ nói, không có tân học, lại buông tha thiên mệnh kỳ đạo này, đây chẳng phải là đi một chuyến uổng công sao?"

"Lão phu trà trộn Nho đạo nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mua bán lỗ vốn đâu."

"Ngươi cứ lên là được."

"Bị phát hiện, cũng là lỗi lầm của lão phu."

"Cẩm Niên."

"Lúc này cũng đừng quan tâm lễ nghi chi đạo cái gì, đợi lát nữa ngươi nhìn học thuật chi tranh là biết ngay, đám người này không có một người nào biết tuân theo đạo lý đâu."

"Chỉ cần có thể thành sự, có đôi khi hi sinh một chút cũng không sao."

Tô Văn Cảnh rất nghiêm túc.

Bảo Cố Cẩm Niên lên đánh cờ, ông chỉ huy ở phía sau.

Đối mặt với Tô Văn Cảnh thái độ cứng rắn như thế.

Cố Cẩm Niên thở dài, nhưng không nói thêm gì, đành đi thẳng đến tiền điện.

Chẳng qua Cố Cẩm Niên không có ý định nghe theo Tô Văn Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận