Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1413 Học thuật chi tranh, khẩu chiến với bầy Nho, tân học vô thượng, Tri hành hợp nhất.(11)

Trước đó, Cố Cẩm Niên tạo thanh thế, đã để bọn họ rất khó chịu.

Mặc kệ có phải là ý của Cố Cẩm Niên hay không, nhưng Tô Văn Cảnh tạo thế như vậy, quả thật có phần không ổn.

Bây giờ, một giảng đường học thuật thật tốt như vậy, lại bị phớt lờ?

Nếu nói không tức giận, điều này có thể sao?

Nghe được lời nói ấy, chúng học sinh không khỏi vội vàng lấy lại tinh thần.

Đến lúc này, Cố Cẩm Niên vẫn chưa nói chuyện, rất hiển nhiên Cố Cẩm Niên thật đúng là chưa hề nói một câu nói dối.

Hắn không có tân học vô thượng.

Hoàn toàn đập tan kỳ vọng của bọn họ.

Đúng vậy.

Trong lời nói của Đại Nho nước Hung Nô này, mang theo đủ loại ý tứ, Cố Cẩm Niên thực sự không hề thay đổi vẻ mặt.

Nói không có cảm xúc gì là chuyện không thể nào.

Chẳng qua, Cố Cẩm Niên biết rõ mục đích lần này mình tới là vì điều gì.

Hắn là đến học tập.

Trên đường tới đây, trong lòng Cố Cẩm Niên đã hiểu rõ, mình đến Tắc Hạ Học cung, không phải tới nói tân học vô thượng, mà là đến học tập.

Muốn thông qua học tập để hoàn thiện học vấn của mình.

Đương nhiên, đối mặt với những lời nói của Đại Nho nước Hung Nô, Cố Cẩm Niên có cảm xúc, nhưng vẫn có thể ngăn chặn, hắn hiểu được đối phương.

Dù sao trước đo tạo thanh thế, đã rước lấy một vài chuyện không đáng có, đây là lỗi của hắn.

Mặc dù không phải chủ ý của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là do hắn không có đạo lý trước.

Vì thế, hắn cũng không giải thích quá nhiều, không muốn cãi lộn gì, thanh thản ổn định nghe xong toạ đàm học thuật, hiểu cho thật tốt, thế mới xem như đạt được mục đích khi tới nơi này.

Còn nữa, Tắc Hạ học cung đã vì hắn mà trì hoãn nửa năm, bản thân không bỏ ra nổi thứ gì đã không phải một chuyện tốt rồi, nếu như hắn còn gây náo loạn ở đây, ít nhiều cũng có phần không thể nào nói nổi.

Kết hợp đủ lý do trên.

Cố Cẩm Niên không buồn bực, mà chỉ ngậm miệng không nói.

Trông thấy mọi người đã thành thật hơn.

Đại Nho nước Hung Nô lúc này mới xem như có chút hài lòng.

Sau đó bọn họ tiếp tục bắt đầu đàm luận học thuật.

"Lão phu cho rằng, Nho đạo chi học, nên tiếp tục duy trì lễ đạo."

"Người vô lễ, sẽ không phải người."

"Hôm nay thiên mệnh sắp đến, không bao lâu nữa, đại thế sẽ giáng lâm, nếu người vô lễ, sợ rằng sinh lòng kiêu ngạo, dẫn tới tranh đấu, tác động đến thiên hạ."

"Cũng như, chuyện giữa hai nước, dĩ hòa vi quý, vốn là quốc lễ và quân lễ, nhưng bởi vì vấn đề nhân lễ, dẫn đến hai nước giao chiến, tử thương vô số."

"Trong chiến tranh, đều là bên thua, nếu nhân lễ không đủ, có lẽ, đúng với câu hưng vong bách tính khổ, rất có thể trở thành động lực của chiến tranh, khiến cho vô số bách tính, thê tử ly tán, sống đầu đường xó chợ."

Đại Nho nước Hung Nô lên tiếng, ông ta chủ trương lễ đạo là học thuật chính thống.

Nhưng lại lấy chuyện này ra làm ví dụ, trong bóng tối, hoặc nhiều hoặc ít vẫn là đang mỉa mai Cố Cẩm Niên.

Rất hiển nhiên, ông ta hình như có tư thù với Cố Cẩm Niên.

Bởi vì tính chất nhắm vào rất đậm.

Đến mức Cố Cẩm Niên nhịn không được phải nhíu mày.

"Chất nhi của ông ta chết dưới đá lửa."

Cũng vào lúc này, Tô Văn Cảnh truyền âm đến Cố Cẩm Niên.

Nghe vậy, Cố Cẩm Niên hiểu rõ rồi.

Trách không được lão già này lại có địch ý lớn với mình, không ngờ là bởi vì chuyện này.

Có chút bất đắc dĩ.

Nhưng đã biết được lý do, Cố Cẩm Niên vẫn nhịn.

"Lễ pháp, dĩ nhiên tốt, nhưng thiên mệnh sắp giáng lâm, nếu còn quay xung quanh lễ pháp, cuối cùng vẫn có chút không ổn."

"Cần có học thuật mới, đổi một loại phương pháp tư duy mới."

Một trong thất hiền của Trúc Sơn lên tiếng, ông ta tán thành lễ pháp, nhưng cũng cảm thấy từ xưa đến nay, Nho đạo lấy lễ làm chủ.

Bây giờ đến lúc này, cũng hẳn nên đổi một cái khác.

Nói xong lời này, ông ta tiếp tục lên tiếng, trình bày cách nhìn của mình đối với tân học.

Sau đó, ông ta đưa ra tân học của mình.

Giai cấp giáo hóa.

Đại khái ý tứ chính là, thiên mệnh sắp đến, tất cả thiên địa, đều là có số định, không bằng phân chia người đọc sách thành mấy cấp bậc, sau đó bốc thuốc đúng bệnh, người càng có thiên phú, càng nên được đổ tâm huyết vào, bồi dưỡng thật tốt.

Người không có thiên phú, thật ra không nên đọc sách.

Chỉ cần hiểu rõ một vài đạo lý là đủ.

Cách nghĩ này đưa ra.

Quả thật khiến không ít người gật đầu, cho rằng có thể thực hiện.

Nhưng mà, Cố Cẩm Niên nghe xong, vẫn không nhịn được phải lên tiếng.

"Tiên sinh."

"Tân học như thế, không phải là học phiệt sao?"

"Nếu phổ biến theo cách này, phải chăng có nghĩa rằng, phân tầng giai cấp người đọc sách sẽ củng cố hóa?"

"Còn nữa, người dạy học, nên giảng dạy không phân biệt đối xử, nếu chỉ bởi vì tư chất kém cỏi, từ đó trực tiếp từ bỏ họ, đây chẳng phải là có phần không công bằng sao?"

"Còn có, làm sao để phân chia tư chất? Lại làm sao đánh giá được hay không được? Người không phải thánh hiền, có ai mà không phạm sai lầm? Học sinh có sai, phu tử cũng có sai?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận