Đại Hạ Văn Thánh

Chương 201 Dư luận thay đổi, bách tính sôi trào, giao phong sau tai họa, cổ thụ biến hóa 2

Bách tính nhốn nháo hỏi đối phương.

"Thế tử điện hạ, lập tức để mười ba chiếc thuyền rồng chạy tới Giang Ninh phủ, tất cả đều chở lương thực, lại bảo quan phủ mở kho phát thóc."

"Trên thực tế trong kho lúa này, bao gồm cả lương thực được vận chuyển đến, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì chưa đến nửa tháng."

"Nhưng những người bán gạo từ xứ khác tới không biết nha, bọn hắn chỉ biết là, lương thực được chở tới, những bách tính chịu khổ không cần phải dùng bạc mua lương thực nữa."

"Những người xứ khác này vội đến phát hoảng, bọn hắn chậm thêm một ngày, tất cả tiền công, chi phí, hơn nữa còn phí dừng chân, thậm chí còn phải phòng bị nạn dân cướp đoạt lương thực, có thể nói là nơm nớp lo sợ."

"Cho nên đành cắn răng, điên cuồng hạ giá, có người dẫn đầu hạ giá, mọi người lập tức đi theo hạ giá từ mấy trăm lượng trực tiếp xuống đến mấy chục lượng, nhưng căn bản những nạn dân cũng không mua."

"Cuối cùng xuống đến bảy tám lượng bạc một thạch mới có người lục tục ngho nghoe đi mua, nhưng vẫn mua không nhiều, bọn hắn không thể chậm trễ nữa, cuối cùng giảm xuống đến bốn lượng bạc một thạch."

Nam tử nói đến mức nước bọt văng tung tóe, nói có hình có dạng như tự thân chứng kiến kỳ cảnh đó vậy.

"Các ngươi biết có bao nhiêu người xứ khác đến không? Nghe nói hơn bốn trăm con đường nhỏ ở Giang Ninh phủ, toàn bộ đều là người vận lương, đều muốn đến phát tài."

"Cứ như vậy, mễ thương trong phủ Giang Ninh khổ không thể tả, lại bị quan phủ nghiêm khắc cấm chỉ tăng giá, rồi nghĩ tới chỉ có một tháng nữa là đến thời điểm bội thu, lo lắng thóc gạo của mình biến thành gạo cũ, nên họ cùng quan phủ ký kết đơn mua lương."

"Theo giá bốn lượng một thạch, toàn bộ lương thực bị quan phủ mua hết, chuyện này là quận thủ Giang Ninh quận tự mình viết tấu chương, hôm qua đưa đến trong tay Thánh thượng đấy."

"Nghe nói trong phủ Giang Ninh, những mễ thương đồn trữ lương thực đủ để bách tính Giang Ninh phủ ăn trong ba tháng, cộng thêm lương thực người xứ khác đưa tới, đủ ăn hai tháng."

"Vậy cộng lại được năm tháng, tính cả sắp đến mùa thu hoạch, còn có thể đợi thêm một lần bội thu."

"Triều đình đã phái người đi mười chín phủ xung quanh đặt trước lương thực, vả lại tất cả đường chính ở Giang Ninh phủ, đã được công bộ phái người đi tu sửa, nhiều nhất ba tháng là có thể thông hành, chờ đến lúc đó, triều đình cũng có thể vận lương."

"Bách tính Giang Ninh phủ, căn bản cũng không lo ăn, sẽ không còn người chết đói, các ngươi giờ đã tin chưa."

Nam tử nói đến đây, hít một hơi thật sâu, nói chuyện quá kích động, suýt thì đau sốc hông.

Quả nhiên, nói cũng đã nói đến đây, hơn nữa còn nói đơn giản thông suốt như thế.

Đám dân chúng sao có thể còn chưa hiểu được?

Tự bọn họ đổi vị trí để suy nghĩ cảm thấy tất cả đều đương nhiên.

"Ôi, thế tử điện hạ này, quả nhiên thông minh ghê, thế mà dùng loại chiêu thức này, giỏi, giỏi, giỏi."

"Ngươi nói vậy, ta tin, ngươi nói đột nhiên hạ giá, ta tuyệt đối không tin, nhưng nếu dùng loại mưu kế này thì ta tin rồi."

"Hay, trước tiên dùng giá cao hấp dẫn bách tính xung quanh, để bọn hắn đưa lương thực tới, sau đó mở kho phát thóc, những bách tính xứ khác này, không thể ở lâu tại Giang Ninh phủ, bọn họ chỉ tới để kiếm một khoản lời nhanh chóng, nếu thời gian lâu dài, chi phí hao tổn lớn."

"Hơn nữa, dân chúng như chúng ta cũng chỉ là người an phận thủ thường, có thể kiếm nhiều tiền thì kiếm, không kiếm được cũng không đau lòng, không giống những người làm ăn buôn bán đó ai cũng gian trá vô cùng, hay, hay, mưu kế hay lắm."

"Không hổ là người có thể viết ra văn chương thiên cổ nhỉ, thế tử điện hạ quả nhiên tài hoa hơn người, trí tuệ vô song."

"Nếu nói như vậy, đám người đọc sách trước kia thật sự có vấn đề đó."

Thái độ đánh giá của dân chúng về Cố Cẩm Niên gần như thay đổi ngay lập tức, đều nghiêng về phía tán dương Cố Cẩm Niên.

Thậm chí đã sinh ra nghi ngờ rất lớn về những thư sinh đó.

"Quả thực có vấn đề, đang êm đẹp đột nhiên tập kết nhiều người như vậy, khẳng định có người trong bóng tối gây sự."

"Đúng đúng đúng, ta cũng cảm thấy vậy, các ngươi có phát hiện không, chúng ta cái gì cũng không biết, rốt cuộc tình huống của Giang Ninh phủ như thế nào chúng ta hoàn toàn không biết, làm sao bọn họ đột nhiên biết được?"

"Không sai, còn có một điểm nữa, giá lương thực Giang Ninh phủ tăng vọt, dựa theo tình huống lúc đó thì có quan hệ gì với Cố Cẩm Niên đâu?"

"Đúng vậy, mắc mớ gì đến Cố Cẩm Niên? Vậy mà cứ khăng khăng đi tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức, khẳng định đó là âm mưu."

Trong lúc nhất thời, cảm nghĩ của dân chúng về Cố Cẩm Niên trực tiếp từ hoàn khố phách lối, biến thành người bị hại một lòng vì nước.

Mà ngõ hẻm Hoa Mai chỉ là một hỉnh ảnh thu nhỏ.

Toàn bộ kinh đô Đại Hạ, đâu đâu cũng có những lời nói như vậy.

Chỉ nói miệng không thì bách tính hoàn toàn không tin, nhưng không biết vì sao sách lược của Cố Cẩm Niên lại trực tiếp bị công khai.

Trên lý luận loại sách lược này không thể nào công khai, dù bách quan biết được những cũng không có khả năng truyền đến tai bách tính.

Là có người đang cố ý phát tán chuyện như vậy, sau khi công khai mưu kế, dân chúng cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Bởi vì kế sách này dù xem từ bất kì góc độ nào cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Chỉ là, hiện tại kẻ gặp rắc rối lớn nhất là một số người đọc sách ở kinh đô.

Bọn họ kết bè kết nhóm tại nhà riêng của mình nghiên cứu thảo luận chuyện này.

Trong Trương phủ.

Ba mươi, bốn mươi nho sinh tụ tập, Trương Uân làm đại diện, lúc này, hắn đứng ở giữa đám người và bừng bừng khí thế diễn thuyết.

Dự định cổ động tất cả người đọc sách, đến hoàng cung kêu oan, đồng thời trực tiếp dựng nên mười tội trạng của Cố Cẩm Niên.

Muốn kêu oan vì bách tính, cũng muốn kêu oan vì những đồng môn kia.

Nhưng thời điểm Trương Uân nhiệt tình diễn thuyết, mấy bóng người vội vã chạy tới, nói lại toàn bộ tin đồn họ nghe được ở bên ngoài cho đám người.

Nháy mắt, mọi người đều ngây ngẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận