Đại Hạ Văn Thánh

Chương 435 Thánh ngôn quốc sách, chấp chưởng Đông Hoang, Vĩnh Thịnh Đại Đế triệt để ngồi không yên.(2)

Nhưng lời đứng đắn nghiêm túc thì vẫn phải nói.

"Được rồi, đừng ở chỗ này nói nhảm nữa, nói một chút về cao kiến của ngươi đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, mấy lời nói ngon nói ngọt này, nghe hai câu coi như xong, chủ yếu vẫn nên nghe xem Cố Cẩm Niên có ý tưởng gì.

"Hả? Cao kiến gì ạ?"

Cố Cẩm Niên nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế rồi hỏi như thế nói.

"Đừng giả bộ hồ đồ, đầu óc ngươi xác thực linh hoạt giống người Lý gia chúng ta, đã có ý tưởng thì nói ngay đi, bớt ở chỗ này giả bộ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế thẳng thắn bảo Cố Cẩm Niên nói ra suy nghĩ của mình.

Đến nay.

Trên triều đình, chuyện bách quan bãi chức, náo loạn cương cứng mười phần, trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng rõ ràng, thật sự làm loạn tiếp sẽ xảy ra đại sự, nhưng nếu bảo hắn lui một bước, hắn bất luận thế nào cũng sẽ không bằng lòng.

Nhưng bảo bách quan lui một bước, hắn cũng nhìn ra được, đám người này cũng sẽ không lui.

Dù sao một khi lui, văn nhân Đại Hạ tất nhiên sẽ mắng bọn hắn cẩu huyết đầy đầu, điều văn nhân quan tâm nhất không phải là thanh danh sao?

Những người làm quan này cũng quan tâm, đối với bọn hắn mà nói, tiến lui đều không được.

Mà đối với hắn- vị hoàng đế này mà nói, tiến hay lui cũng đều không được.

Vậy nên hắn thật sự rất muốn nghe xem, Cố Cẩm Niên có cách nhìn gì, đương nhiên hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn, chẳng qua cảm thấy Cố Cẩm Niên tài hoa hơn người, nói không chừng có thể gợi lên cho mình mạch suy nghĩ gì đó.

Về phần Cố Cẩm Niên.

Thấy ông cậu gìa của mình hỏi vậy, cũng không tiếp tục trốn tránh nữa.

"Đã như vậy, nếu đàm luận chính sự, chất nhi nên tự xưng học sinh đi."

Cố Cẩm Niên nói, bàn luận đến chính sự, Cố Cẩm Niên nhất định phải chen thêm một câu này.

Mặc dù câu nói này cảm giác không có ý nghĩa gì, nhưng lại cất giấu học vấn lớn đấy nhé.

Nói hay, ngươi khen ta hai câu, không quan trọng ta là học sinh hay là cháu trai ngươi.

Nói không tốt, ta chỉ là môn sinh của thiên tử, không phải cháu trai ngươi, ngươi có thể có ý kiến đối với ta, nhưng ngươi không thể có ý kiến với cháu trai ngươi được, với lại là ngươi bảo ta nói mà.

Đắn đo cất nhắc vừa khéo.

"Nói, đừng nói nhảm nữa."

Vĩnh Thịnh Đại Đế bị Cố Cẩm Niên chọc tức tới bật cười, gia hỏa này sao cảm giác như thời thời khắc khắc đều đề phòng mình, quá để ý chuyện quân thần.

Nhưng hắn biết rõ đây là chuyện tốt.

Quá khứ đến hiện tại, có bao nhiêu vương hầu quyền quý đã chết ở trên sự “Tùy ý” này chứ.

Luôn tự cho rằng bản thân năm đó lập xuống công lao hiển hách, cũng luôn cho rằng Hoàng đế vẫn là vị hảo huynh đệ năm đó.

"Thánh thượng."

"Học sinh cho rằng, trị đại quốc, như nấu món ngon. "

Cố Cẩm Niên cũng không nói giỡn, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói.

Đây là nhận xét của hắn.

"Ồ?"

"Ý gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe hắn nói như thế, lập tức cảm thấy hứng thú.

So sánh việc trị quốc như nấu một món ăn ngon? Điều này thật sự lần đầu tiên hắn nghe được.

Có chút ý tứ.

"Bệ hạ, Vương Triều Đại Hạ, có rất nhiều nhân khẩu, một quận, một phủ, một huyện, dù là một thôn, thế lực ở trong đó đều rắc rối phức tạp, sâu không thấy đáy."

"Triều đình là nơi trung ương tập quyền, cai quản thiên hạ, mỗi một ý chỉ ban xuống đều vô cùng nặng nề."

"Giống như việc hàng năm các nơi đều sẽ tiến cống mỹ thực cho bệ hạ, nếu bệ hạ thích một loại quả nào đó, nhìn như chỉ một chuyện nhỏ, nhưng quan viên triều đình vì hiếu kính bệ hạ, tất nhiên sẽ hạ lệnh cho nơi đó, trồng loại quả này."

"Đồng thời bởi vì là cống phẩm nên nó được tuyển chọn tầng tầng, khả năng tiến cống lên chưa đến một trăm trái, nhưng mỗi một trái rất có thể là được chọn ra từ bên trong mấy vạn trái."

"Giống vậy, triều đình muốn làm chuyện gì, thì nhất quyết không thể đao to búa lớn dứt khoát một lần, mà nhất định phải như nấu nướng món ngon, cần từ từ triển khai, chú trọng như cách đun nước ấm vậy, thay đổi một cách vô tri vô giác, chậm rãi thay đổi, dùng mười năm, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm để hoàn thiện hoàn toàn."

"Cứ như vậy, mới không dẫn tới phản ứng dữ dội, hoặc là nói cho dù dẫn tới phản phệ, nó vẫn có thể được khống chế."

Cố Cẩm Niên nói.

Ý tưởng mà hắn nói thật ra là lời dạy của Thánh Nhân, cũng là lời của Nho gia kinh điển.

Khi một quốc gia vô cùng to lớn, tuyệt đối không thể làm loạn, bất động trái lại càng tốt hơn động, mặc kệ bất cứ chuyện gì, đều nhất định phải chuẩn bị trước ba mươi năm mươi năm làm nền.

Làm từng chút từng chút một, tuyệt đối không thể vừa nghĩ tới điều gì là lập tức đi làm ngay.

Ngàn người ngàn khuôn mặt, ngươi nghĩ nó tốt, là bởi vì đứng ở góc độ của ngươi, nó là chuyện tốt.

Giống như chuyện phổ biến tiền giấy trong những năm Thái tổ của Vương Triều Đại Hạ vậy.

Mậu dịch mua bán, lấy tiền giấy thay thế đồng tiền, vừa giảm chi phí tiền đúc, vừa thuận tiện cho việc lưu thông đi lại, đối với kinh tế mà nói là chuyện tốt, cũng là một chuyện tốt đối với quốc gia.

Nhưng đã cân nhắc đến suy nghĩ của bách tính chưa? Có suy nghĩ đến vấn đề tiền tệ bị giảm giá trị chưa? Có suy nghĩ vấn đề nước khác sẽ gây sự chưa?

Khả năng từng suy xét đến, nhưng kiểu gì cũng sẽ suy yếu đi bởi dùng kiểu tư tưởng như “Nên” , “Khả năng”, “Có lẽ” này, dù sao chủ ý nghĩ ra rồi, ngươi cảm thấy không tệ, sẽ có ấn tượng đầu tiên, sẽ tự mình thuyết phục bản thân.

Song khi chân chính phổ biến tiền giấy, kết quả là gì?

Suýt chút xảy ra đại sự.

Cuối cùng phổ biến ba năm rưỡi, chẳng những không làm cho nền kinh tế của quốc gia phát triển, ngược lại còn đi lùi mất mấy năm, còn gây ra rối loạn, việc này có phải là thua lỗ không?

Không thể gấp.

Phải chậm rãi.

Hơn nữa nhất định phải thực hiện từng bươc từng bước một, bởi vì một quyết định nho nhỏ của triều đình, sau khi thi hành chính là một vấn đề cực kỳ lớn đối với các thôn các huyện các phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận