Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1415 Học thuật chi tranh, khẩu chiến với bầy Nho, tân học vô thượng, Tri hành hợp nhất.(13)

"Chuyện này và chuyện ta có tân học hay không có liên quan gì?"

"Các ngươi đề xướng ra học thuật này, căn bản không thể được."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, giờ hắn nghe đến cái từ tân học cũng có chút phiền, tại sao không có tân học thì không thể nói chuyện hả?

Không có đạo lý này chứ?

"Tập trung mà giáo dục, mặc dù tồn tại khuyết điểm, nhưng ít nhất lão phu cảm thấy vấn đề không lớn, chỉ cần hiểu được cấp bậc lễ nghĩa là đủ."

"Hơn nữa Chu Bác Đại Nho vừa đã nói, thời kì đặc biệt, ứng đối đặc biệt."

"Ngươi rõ ràng là ở đó xoi mói."

"Chính ngươi tạo thanh thế không thành, bây giờ lại tới bới móc? Ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì?"

Đại Nho nước Hung Nô nói, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.

Cảm thấy Cố Cẩm Niên rõ ràng là ở chỗ này bới móc.

Kỳ thật xoi mói cũng không phải chuyện lớn gì, thậm chí rất bình thường, lúc đầu mọi người đều sẽ công kích lẫn nhau, nhưng vấn đề vẫn là vì chuyện lúc trước.

Cố Cẩm Niên tạo thanh thế.

Kết quả tạo thế xong, còn không nói ra được thứ gì.

Người ta nêu ra vài thứ, Cố Cẩm Niên lại trực tiếp phủ nhận, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho người khác.

Điều này tất nhiên làm người ta phản cảm.

Nhưng mà, nếu như Cố Cẩm Niên không lên tiếng, ông ta cũng sẽ lên tiếng, nói ra chỗ mình cảm thấy không hợp lý.

Có điều nhìn thấy Cố Cẩm Niên cùng Trúc Sơn thất hiền đối chọi lẫn nhau.

Ông ta trực tiếp lựa chọn trợ giúp Trúc Sơn thất hiền.

"Cố công."

"Nếu như không có chuyện lúc trước tận lực tạo thanh thế, lão phu trái lại rất ủng hộ ngươi."

"Nhưng lúc trước tạo thế, cũng làm cho lão phu cảm thấy, Cố công có phải có phần cay nghiệt không?"

Lúc này, Đại Nho của vương triều Phù La cũng nói theo.

Cho rằng Cố Cẩm Niên đang ở đây gây sự.

"Học thuật chi tranh, bản thân nó nằm ở một chữ tranh."

"Cố công tranh, không sai, nhưng không ngại thì cũng nên nói chuyện học vấn của mình ra."

"Vừa rồi nghe Cố công nói, vẫn chưa nghĩ thông suốt hoàn toàn, nói cách khác, vẫn là có một chút tâm đắc của mình."

"Không ngại hãy lấy ra, để chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận?"

Lúc này, Đại Nho vương triều Đại Kim lên tiếng, nhưng mà lời này trông như đang giảng hòa, nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết, ít nhiều vẫn mang theo một chút nhằm vào.

Đối mặt những Đại Nho trên đài diễn võ này, ngươi một câu ta một câu công kích.

Cố Cẩm Niên nhăn tít chân mày.

"Học thuật chi tranh."

"Vì sao cứ luôn muốn Cố mỗ đưa ra tân học?"

"Còn có, cái thế này chẳng lẽ là khi không mà tạo lên được?"

"Nếu vô đức vô năng, cũng tạo không nổi thế này đúng không?"

"Cố mỗ muốn hỏi một câu."

"Học thuật chi tranh, đến cùng là nghiên cứu thảo luận học thuật, hay là tới đây cãi nhau?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Nói thật, đối với mấy người nào đó, Cố Cẩm Niên không có lòng nhẫn nại gì, nhưng nể tình Tắc Hạ học cung đã vì mình trì hoãn nửa năm, hắn quả thật không thể làm loạn.

Phải khắc chế bản thân.

Xem như cho Tắc Hạ học cung chút mặt mũi.

Nếu như không phải Tắc Hạ Học cung, Cố Cẩm Niên không chừng mình đã làm gì đó rồi.

Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Từ trong đám người đứng dậy.

"Chư vị tiền bối quả thật hơi quá đáng."

"Cố công là Thiên địa Đại Nho, học thức kinh người, chỉ là làm người khiêm tốn, không muốn đưa ra tân học, cũng miễn cho quá mức rêu rao, đương nhiên học sinh cũng tin tưởng, Cố công là muốn nghiên cứu học vấn của mình thông triệt, rồi mới truyền đạo thiên hạ."

"Nhưng mặc kệ như thế nào, hành động của Cố công, người đọc sách chúng ta nhìn rõ mồn một trước mắt, các vị tiền bối lại bởi vì chuyện tạo thanh thế, lại mang theo cảm xúc cá nhân, thường xuyên nhắm vào Cố công, so sánh cả hai với nhau, quả nhiên là cao thấp rõ ràng."

Giọng nói vang lên.

Dõng dạc hùng hồn.

Nhưng lời này, nghe qua cũng làm người ta chán ghét.

Đây không phải kéo cừu hận cho mình sao?

Cố Cẩm Niên đưa mắt nhìn sang.

Cũng không nhận ra là ai.

"Hắn là Trường Vân Thiên."

Lúc này, Tô Văn Cảnh lại lên tiếng, nói cho Cố Cẩm Niên biết người kia là ai.

Trường Vân Thiên?

Ngay lập tức, Cố Cẩm Niên biết hắn ta là kẻ nào.

Trước đó thiên tai Đại Hạ, người đưa ra nửa cuốn kinh văn Thánh Nhân Thiên Mệnh.

Gia hỏa này không có lòng tốt gì.

Quả nhiên, theo Trường Vân Thiên nói ra lời đó, hơn hai mươi vị Đại Nho trên đài diễn võ đều có chút không vui.

"Đã như vậy, thế xin mời Cố công ngươi, đưa ra tân học vô thượng đến, cho dù là bán thành phẩm, lão phu cũng nhận."

"Tân học vô thượng, dù chỉ là một phần, chỉ cần nói ra cũng mang ý nghĩa khác biệt, bây giờ chúng ta nói không ra cái tân học gì, ngược lại muốn nghe Cố công nói ra học thuật mới."

"Lão phu cũng muốn nghe thử, tân học vô thượng rốt cuộc là gì."

Lúc này.

Đại Nho trên đài diễn võ, ai ai cũng mở miệng, Trúc Sơn thất hiền, cùng nước Hung Nô, vương triều Phù La, vương triều Đại Kim, gần như một nửa số Đại Nho trên đó đã đứng dậy.

Một vài Đại Nho khác, mặc dù không có cảm xúc quá lớn, nhưng nghe Trường Vân Thiên nói câu này xong, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút không vui.

Thủ đoạn giẫm lên nhau mà trèo cao này, đúng là khiến người ta buồn nôn.

Trên thực tế, dưới tình huống bình thường, những Đại Nho này cũng không ngốc, trong nháy mắt đã phát hiện được Trường Vân Thiên có vấn đề.

Nhưng bởi vì nguyên nhân lúc trước, Tô Văn Cảnh tạo thế cho Cố Cẩm Niên, sau đó chỉ cần có người đưa ra chất vấn đối với Cố Cẩm Niên.

Sẽ lập tức bị công kích, bởi vì nguyên nhân này, nên đối mặt với hành vi của Trường Vân Thiên, đám người thật đúng là không cảm thấy có vấn đề gì quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận