Đại Hạ Văn Thánh

Chươgn 418 Dòng sông lịch sử, tất cả đế vương xưa nay hiển chiếu, hóa long hồn hộ sơn hà, quốc vận hưng thịnh!(6)

Nhưng rất nhanh.

Một đội thị vệ hoàng cung nhanh chóng đi tới, sắc mặt mang theo tươi cười ôn hòa, khiến văn nhân bách tính nhường đường cho, sau đó đợi Cố Cẩm Niên bình ổn hạ xuống, thống lĩnh mới quỳ một chân xuống nói.

"Thế tử điện hạ, bệ hạ có lệnh, để ngài vào hoàng cung một chuyến."

Đối phương nói chuyện vô cùng cung kính, trong mắt đầy sự kính nể.

Chuyện hôm nay, bất kể là người đọc sách hay là dân gian bách tính, hoặc là những người làm lính, có ai mà không phục Cố Cẩm Niên? Lại có ai không tôn trọng Cố Cẩm Niên?

Vì nước Lập Ngôn.

Cự tuyệt hòa thân.

Giương quốc uy Đại Hạ, chuyện nào mà không kinh thiên động địa?

Làm lễ nửa quỳ, tuyệt đối không khoa trương.

"Được."

Cố Cẩm Niên sắc mặt ôn hòa, nhưng hắn cũng biết cữu cữu tìm hắn vì chuyện gì.

Khẳng định liên quan tới việc vì sao hắn biết Hung Nô quốc đánh cắp quốc vận.

Nhưng hắn cũng đã nghĩ xong lí do thoái thác, lập tức đi theo đám người rời đi.

Như thế.

Tin tức ở kinh đô Đại Hạ thoáng cái đã điên cuồng truyền bá ra bên ngoài.

Sự tình phát sinh hôm nay khiến toàn thiên hạ đều phải chấn động kinh ngạc cực kỳ.

Cự tuyệt hòa thân, đạt được hải lượng( nhiều) quốc vận.

Chủ yếu hơn là phá tan được âm mưu của Hung Nô quốc, tương đương với được lời những hai lần.

Mà lúc này.

Đoàn người Mộc Cáp Nhĩ Đã đã rời khỏi kinh đô cách mấy chục dặm, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Bọn hắn một đường phi nước đại, tiến về hướng Hung Nô quốc, một khắc cũng không dám chậm trễ.

Dù sao có trời mới biết tiếp theo sẽ có biến số gì không, nếu có, bị tạm giam tại Vương Triều Đại Hạ, trở thành con tin, thời gian đó tuyệt đối sẽ không tốt được đâu.

Quay về mặc dù bị mắng, nhưng ít ra cuộc sống còn có thể trôi qua bình thường.

"Mộc tướng, nếu ta trở về, có phải sẽ bị phụ hoàng trừng phạt không?"

Lúc này, Tề Tề Mộc cuối cùng đã tỉnh táo lại, hắn ta một đường cưỡi ngựa phi nước đại nhưng đồng thời cũng ngẫm lại tất cả những chuyện trong mấy ngày nay.

Làm sai quá nhiều chuyện, cũng chỉ bởi tranh giành nhất thời mà làm vỡ kế hoạch.

Công chúa không cưới về được còn chưa tính, tuyệt hơn là, Vương Triều Đại Hạ mượn cơ hội này, lập ra quốc ngôn, đạt được sự tán thành của tất cả các đế vương đời trước, quốc vận tăng cường.

Cứ kéo dài tình huống này, vốn dĩ Hung Nô quốc và Đại Hạ khai chiến thì phần thắng chia đều năm năm, hiện tại không sai biệt lắm thành ba bảy, Đại Hạ bảy, Hung Nô ba.

Đây là dưới tình huống Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim sẽ hỗ trợ.

Vì vậy hắn ta sợ hãi.

Hắn ta sợ phụ vương sẽ trách tội hắn ta.

Nghe được giọng Tề Tề Mộc, nội tâm Mộc Cáp Nhĩ thật sự rất chán ghét vị hoàng tử này, quả thực ngu xuẩn đến không chịu được.

Rõ ràng ngay từ đầu là Hung Nô quốc bọn hắn chiếm ưu thế, nhưng lại bị đại hoàng tử làm cho thành dạng này.

Chỉ cần một lần hắn ta không trêu chọc Cố Cẩm Niên thôi, thì sẽ không gây ra nhiều rắc rối như vậy.

Quả nhiên là ngu xuẩn vô cùng.

Nhưng tóm lại Tề Tề Mộc là Đại hoàng tử của Hung Nô, mà Vương Triều Đại Hạ cùng Hung Nô quốc rất có thể phải khai chiến, nếu Hung Nô quốc thật sự khai chiến với Đại Hạ.

Rất dễ phát sinh biến cố khó lường, Đại hoàng tử này có xác suất sẽ trực tiếp trở thành Hung Nô Vương mới.

Mà đối với hắn ta mà nói, Tề Tề Mộc lên làm Hung Nô vương là một chuyện tốt, hắn ta ngu xuẩn, mình có thể dễ dàng khống chế hắn ta, cho dù không thể khống chế hoàn toàn, thì cũng có thể ung dung ứng phó.

Nếu đổi thành một vị hoàng tử khác, lại phải thiết lập quan hệ một lần nữa còn không nói, quan trọng hơn là không dễ kiểm soát.

Điều này đối với một vị Tể tướng mà nói thì không phải là chuyện tốt.

Vì vậy hắn ta nhịn lại lửa giận trong lòng, truyền âm nói.

"Đại hoàng tử không cần lo lắng quá mức."

"Chuyện này không phải lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi của ta."

"Là do Cố Cẩm Niên khiêu khích trước, Đại hoàng tử làm vậy cũng chỉ vì bảo vệ tôn nghiêm của Hung Nô thôi."

"Vả lại, chủ yếu nhất là, Vĩnh Thịnh Đại Đế đã sớm biết kế hoạch của Hung Nô quốc chúng ta, do đó, dù Đại hoàng tử không hề làm gì thì kết quả vẫn sẽ giống vậy."

Mộc Cáp Nhĩ nói, hắn ta đã tìm được lí do để thoái thác.

Đại hoàng tử mặc dù ngu xuẩn, làm sai rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện này cũng không phải quá ngu xuẩn, đơn giản là việc nhỏ không nhẫn nên loạn đại mưu mà thôi.

Nhưng tất cả vấn đề mấu chốt, đều nằm ở chỗ Vĩnh Thịnh Đại Đế đã biết được âm mưu của Hung Nô quốc.

Nói khó nghe chút, người ta là đợi mình tự tìm tới cửa chịu chết.

Cho nên không trách được Đại hoàng tử, cũng không trách được mình.

Nhưng Mộc Cáp Nhĩ thật sự rất hiếu kì, Vĩnh Thịnh Đại Đế làm thế nào biết được, vì sao hắn lại biết được âm mưu Hung Nô quốc?

Chuyện này, chỉ có bốn người biết.

Hung Nô vương.

Đại hoàng tử.

Mình, còn có Đại Nho Khổng gia.

Mình là tuyệt đối không có khả năng nói ra, Hung Nô vương cũng không có khả năng nói ra, về phần Đại hoàng tử, mặc dù không dám hoàn toàn cam đoan, nhưng nhìn hắn ta lớn lối như thế, vì vậy chắc chắn không có khả năng này.

Như thế cũng chỉ còn lại một người.

Đại Nho Khổng gia.

Chỉ là khả năng này cũng không lớn, chủ ý do hắn đưa ra, sau đó bản thân lại đi mật báo?

Là vì cái gì?

Để Đại Hạ tăng quốc vận sao?

Khổng gia cùng Cố gia là kẻ thù lớn ngươi sống ta chết, nếu thật sự muốn làm như vậy, thì cũng không tới lượt để Cố Cẩm Niên ra mặt?

Nên để thế tử Khổng gia ra mặt mới đúng?

Vì vậy bốn người đều không có lý do để tiết lộ, đây chính là chỗ mà Mộc Cáp Nhĩ rất hiếu kì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận