Đại Hạ Văn Thánh

1247 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.(8)

Lòng ông thật sự như đang có một ngọn núi lửa muốn phun trào.

Ông không dám xác định trong chuyện này có người châm ngòi ly gián hay không, nhưng đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, có người cố ý hãm hại Tần Vương.

Hơn nữa, chuyện mà Tần Vương làm rốt cuộc có phải sự thật hay không lại là một vấn đề khác.

Hình bộ, Binh bộ, Lễ bộ, Lại bộ.

Liên hợp với Ngự Sử đài vạch tội, chứng cứ phạm tội bày ra đó, đây là bằng chứng như núi, một bên có bằng chứng, một bên lại không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh mình không làm những chuyện đó.

Ông làm sao phán đoán?

Nhưng hành động của Tần Vương, rõ ràng là tức giận không thôi, nếu như Tần Vương làm thật thì sao lại dám như vậy?

Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, có phải là Tần Vương cố ý hành động hay không?

Còn nữa, Thái tử rốt cuộc có tham dự hay không?

Nếu như có.

Tim của ông sẽ phải lạnh thật sự.

Nhi tử của mình đấu đá lẫn nhau, đây là chuyện mà bất kỳ một người phụ thân nào cũng đều không muốn nhìn thấy.

Đặc biệt, nếu như thật sự là Thái tử, vậy Thái tử rốt cuộc hung ác đến mức nào đây, muốn đưa đệ đệ ruột thịt của mình vào chỗ chết?

Nhưng nếu không phải.

Chuyện nhắm vào Tần Vương, ai có lợi nhất?

Còn không phải là Thái tử có lợi nhất sao?

Vô duyên vô cớ ai lại gây phiền phức cho Tần Vương?

Còn có thể thu thập được nhiều chứng cứ phạm tội như vậy?

Cũng chỉ có người của triều đình mới làm được, đổi lại là gian tế của vương triều Đại Kim, vương triều Phù La phái tới, đều không làm được.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông muốn đi thiên lao hỏi Lý Thiện.

Lúc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế tâm phiền ý loạn, cũng tích tụ một đám lửa.

Sau đó.

Gần nửa canh giờ sau.

Một bóng người xuất hiện.

"Bệ hạ, Tần Vương bị bắt được ở bên ngoài kinh đô, đã bị giam đến ngoài cung, phải chăng nên đưa vào trong điện?"

"Dẫn vào."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Khoảng một khắc sau.

Tiếng gầm gừ vang lên, người còn chưa xuất hiện, giọng nói đã chọc người khác điếc tai.

"Dựa vào cái gì mà bắt Bản Vương?"

"Các ngươi dựa vào cái gì?"

"Ta không phục!"

"Ta không phục."

Tiếng gào hét giận dữ của Tần Vương vang lên.

Rất nhanh, Tần Vương bị trói gô xuất hiện bên ngoài đại điện.

Tóc tai bù xù, trên người còn có một số vết máu, nhưng đều là của người khác.

Lúc này trong ánh mắt Tần Vương chứa đầy lửa giận.

Vất vả cực khổ làm việc ở quận Đông Lâm, đổi lại không phải là khen thưởng, mà là tội danh vu hãm.

Muốn để xe chở tù đưa mình hồi kinh, ông ấy không chấp nhận được mối nhục này.

Cho nên trực tiếp cưỡi ngựa vào kinh thành, lại không ngờ rằng sẽ bị bắt, mà còn bị trói gô, bị dân chúng toàn bộ kinh đô nhìn thấy.

Lửa giận vốn có cũng theo đó mà càng ngày càng bùng lên dữ dội, càng ngày càng đáng sợ.

Bây giờ ở bên ngoài điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy Thái tử quỳ trên mặt đất, tiếng la hét giận dữ của Tần Vương không khỏi vang lên tiếp.

"Ngươi quỳ gối ở đó làm gì?"

"Mèo khóc chuột giả từ bi sao?"

"Ngươi chẳng qua là muốn đến xem chuyện cười của ta."

"Thái tử."

"Ngươi không tầm thường."

"Ngươi thanh cao."

"Lúc này, ngươi còn muốn đến xem trò cười của ta, còn muốn đến giả vờ bày ra bộ dạng từ bi, muốn khiến lão gia tử tán thành ngươi, muốn thoát tội danh của ngươi?"

"Bội phục, đệ đệ bội phục ngươi đấy."

Tần Vương gần như mắt trừng muốn nứt, vốn lúc đầu ông ấy thấy rất oan ức, về sau lại là phẫn nộ, bị xem như phạm nhân, bắt vào kinh đô, càng phẫn nộ ngập trời.

Ánh mắt của dân chúng vẫn đang in rõ ràng trong đầu ông ấy không cách nào xóa đi.

Như Trường Vân Thiên nói, ông ấy hoàn toàn bị chắc chắn tội danh giết hại dân chúng, là tên Vương gia vì công trạng mà không tiếc hi sinh tính mạng của tướng sĩ.

Tiếng xấu này xem như được sửa lại, ông ấy cũng không đổi được.

Lửa giận trong lòng ông ấy, gần như muốn thiêu cháy toàn thân.

"Nhị đệ."

"Ta..."

Cảm nhận được ánh mắt như muốn cắn người của Tần Vương, Lý Cao không biết nên nói gì, trong lòng ông ta thật sự là có khổ mà không thể nói rõ.

"Câm miệng cho trẫm."

Ngay lúc này, trong điện Dưỡng Tâm, Vĩnh Thịnh Đại Đế hét lên giận dữ.

Ông đi thẳng ra cửa điện, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tần Vương.

Trong chốc lát, Tần Vương thoáng tỉnh táo lại, nỗi sợ sệt trong lòng vẫn bị kích phát ra.

Đối mặt với phụ hoàng của mình, Tần Vương thật sự không hung hăng nổi.

"Ngươi nhìn dáng vẻ bây giờ của ngươi đi, giống Vương gia không? Giống hoàng thất Đại Hạ không?"

"Ngươi giống như là một tên điên."

"Trẫm hỏi ngươi, ngươi có gì mà giận?"

"Ngươi có thể giận cái gì?"

"Chuyện quận Đông Lâm, ngươi làm tốt chưa? Ngươi tự nhìn xem những chứng cứ phạm tội này, nhân chứng vật chứng đều có, khẩu cung cũng bày ra đó, từng người ký tên đồng ý."

"Ngươi lại nhìn đại ca ngươi xem, ngươi lấy cái gì mà so với hắn, ngươi có tư cách gì mà so cùng hắn? Ít nhất quận Lũng Tây cũng bình an vô sự."

"Bảo ngươi hồi kinh, là trẫm cho ngươi mặt mũi, ngươi chẳng những không lĩnh tình, ngươi còn dám kháng chỉ, ngươi đây là muốn lật trời sao hả?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế gần như giận đến gào thét, nhìn chằm chằm Tần Vương nói như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận