Đại Hạ Văn Thánh

Chương 346 Tranh giành Thiên mệnh, đệ bát cảnh trong truyền thuyết, tiến đến thịnh thế, xin tiên tử tự trọng.

Thư viện Đại Hạ.

Cố Cẩm Niên nhìn qua Tô Văn Cảnh có chút hiếu kỳ.

“Xin tiên sinh chỉ giáo.”

Mặc dù không biết Tô Văn Cảnh đến cùng muốn nói điều gì nhưng hắn nghiêm túc như thế không khỏi khiến Cố Cẩm Niên nghiêm túc thỉnh giáo.

“Cẩm Niên.”

“Hôm nay ngươi thể hiện ra tài hoa tuyệt thế khiến lão phu cũng có cảm giác rung động sâu sắc.”

“Phương diện thi từ ngươi là đệ nhất thiên hạ. Nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Nho đạo không chỉ cần thi từ đơn giản như vậy.”

“Cũng không phải kinh nghĩa.”

“Mà là tam bất hủ.”

Tô Văn Cảnh rất chân thành nói ra chuyện tam bất hủ.

Sau khi Cố Cẩm Niên nghe xong có chút trầm mặc.

Hắn biết tam bất hủ.

Lập Đức, Lập Công, Lập Ngôn.

Đây là tam bất hủ của Thánh Nhân.

Làm được ba điều này dù không phải Thánh Nhân cũng sẽ là Thánh Nhân.

Nhưng ba điều này thực hiện vô cùng khó khăn, không có cái nào dễ dàng.

Lập Đức là cả đời phẩm đức cao thượng. Đây cũng không phải nói một chút là xong. Thời điểm làm người muốn Lập Đức thì phải luôn luôn nhắc nhở mình, có một số việc có thể làm, một số việc không thể làm, sẽ bị trói buộc vào dàn khung Thánh Nhân.

Cho nên chuyện Lập Đức Cố Cẩm Niên tạm thời sẽ không cân nhắc. Không phải là không có đức hạnh mà là quá mức lâu dài. Ngay cả tương lai mình sẽ đi đường nào đều chưa suy nghĩ rõ ràng như vậy không thể Lập Đức được.

Học thuật Nho đạo có rất nhiều. Duy chỉ có lựa chọn con đường mình muốn đi mới có thể Lập Đức.

Lập Công thì còn tốt. Cho dù không ai nói, Cố Cẩm Niên cũng sẽ làm.

Vì quốc gia mà lập công lao bất hủ, đối với mình cũng có chỗ tốt. Khai cương khoách thổ, bình phán tạo phản, vì dân giải oan. Những điều này đều xem như Lập Công, đơn giản chính là công lao lớn nhỏ.

Về phần Lập Ngôn.

Điều này mới thật sự là kinh khủng. Lập Ngôn không phải chỉ là hô vài câu khẩu hiện như ta muốn làm như thế nào.

Chân chính Lập Ngôn là khai sáng ra học vấn mới. Nói ra thiền ý chân chính, để Nho đạo có sự đổi mới.

Đây mới là Lập Ngôn.

Lập xuống học vấn.

Về phần đệ tam cảnh của Nho đạo là Lập Ngôn thì không phải là tam bất hủ Lập Ngôn. Mà chỉ là lập ngôn đọc sách. Không thể gộp cả hai thành một được.

Đối với Lập Ngôn, Cố Cẩm Niên cũng có chút suy nghĩ riêng. Chỉ là bây giờ mình còn không thích hợp chân chính Lập Ngôn.

Không có công danh trên người, không cách nào Lập Ngôn.

Bởi vì ngươi không có công danh, không có lực ảnh hưởng thì cho dù lập xuống học vấn, ai sẽ nguyện ý nghe ngươi?

Chỉ khi có đầy đủ lực ảnh hưởng, ngươi mới có thể lập xuống học vấn. Nếu không chính là làm trò cười.

Cũng chính bởi vì điểm ấy, Thánh Nhân Thiên mệnh mới lấy Nho lễ, để người đọc sách trong thiên hạ đi làm quan. Dùng lực ảnh hưởng truyền bá tư tưởng của mình.

“Tiên sinh, tam bất hủ này còn quá xa vời với ta.”

Cố Cẩm Niên lắc đầu. Hắn hiểu được ý của Tô Văn Cảnh nhưng hắn cũng hiểu rõ hiện thực.

Chỉ là không đợi Cố Cẩm Niên tiếp tục nói, Tô Văn Cảnh đã lắc đầu nhìn Cố Cẩm Niên nói.

“Cẩm Niên, ngươi biết vì sao thành Thánh khó không?”

Tô Văn Cảnh mở miệng hỏi như thế.

“Hồi tiên sinh, không biết.”

Cố Cẩm Niên chăm chú trả lời.

“Cũng là bởi vì tất cả mọi người nói thành Thánh khó. Để cho ngươi làm tốt chuyện hiện tại, từng bước từng bước đừng mơ tưởng xa vời.”

“Nhưng càng như thế càng là tìm cho mình lý do.”

“Đơn giản chính là cảm thấy thành Thánh khó. Cho là mình làm không được, không muốn gánh vác áp lực cực lớn mà thôi.”

“Bất kể thành Thánh khó hay không khó. Nhưng trên thế gian này có người thành Thánh có nghĩa là có thể làm được.”

“Cẩm Niên, nếu ngươi có ý nghĩ thành Thánh thì nhất định ngươi phải bắt đầu từ ngày mai, suy nghĩ tam bất hủ cho tốt.”

“Khiến lúc ngươi ngẩng đầu, trong mắt không còn là vạn vật thế gian mà là Thánh vị.”

“Hiểu chưa?”

Giọng nói Tô Văn Cảnh giống như hồng chung đại lữ, rung động trong đầu Cố Cẩm Niên.

Lời của Tô Văn Cảnh có thể nói là lời vàng ngọc.

Khiến mình có thể biết vì lý do gì khó thành Thánh?

Là bởi vì tất cả mọi người nói với mình, thành Thánh rất khó, khó như lên trời.

Mà con người lúc đối diện với khó khăn, phản ứng đầu tiên chính là phòng ngừa. Nếu như tránh không được thì sẽ nghĩ biện pháp để giảm xuống độ khó.

Ý nghĩ của người đọc sách trong thiên hạ đều chọn lựa cái sau. Vì sao lại chọn cái sau?

Nói lời dễ nghe là đem mục tiêu chia làm từng phần. Hôm nay hoàn thành một phần. Ngày mai lại hoàn thành một phần.

Nhưng trên thực tế thì sao? Càng như vậy càng không thể làm được.

Như vậy cũng giống như cai thuốc. Ngày mai bắt đầu cai thuốc nhưng mà một lần cai thuốc là không thể, cho nên giảm bớt lượng là được.

Làm như vậy, chín thành chín đều không làm được.

Nhất là loại chuyện thành Thánh này.

Nhất định phải một mạch thẳng đến.

Dưới áp lực vô cùng to lớn mới có thể phá kén mà ra, một đường lên đỉnh không thể nhụt chí.

“Cẩm Niên.”

“Bây giờ chỉ có hai con đường bày ra trước mặt ngươi.”

“Cùng thiên hạ chúng sinh.”

“Hay là nhìn thẳng khó khăn, lấy trí tuệ lớn, nghị lực lớn, đánh thẳng đến Thánh vị.”

“Hôm nay ngươi làm ra bốn bài thơ càng có dũng khí nói ra kinh nghĩa khác biệt. Lão phu tin rằng ngươi có tư cách, cũng có năng lực trở thành Thánh Nhân.”

“Mà tất cả những thứ này đều nằm trong lựa chọn của ngươi.”

“Mà là ngươi phải có một suy nghĩ, từ giờ trở đi ngươi phải nghĩ rõ ràng, nghĩ rõ ràng.”

Tô Văn Cảnh cũng không phải là muốn Cố Cẩm Niên hiện tại thiết lập mục tiêu mà hi vọng Cố Cẩm Niên từ giờ trở đi liền muốn suy nghĩ chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận