Đại Hạ Văn Thánh

Chương 388 Mãn Giang Hồng Nộ phát xung quan, tặng Quốc Công, thơ thiên cổ, hiện dị tượng, lại đoạt quốc vận Hung Nô!

Trong Khánh điện Hoàng cung.

Trên buổi Thịnh yến.

Hành động của người Hung Nô đã quá mức trực tiếp, lại dám bảo tôn nữ của Lễ bộ Thượng thư đến ngồi cùng?

Nói cho hay là hai nước giao lưu hữu nghị, nhưng trên thực tế thì sao? Thật sự đi qua như ca cơ bồi rượu sao.

Làm mất thể diện.

Dương Khai dù dĩ hòa vi quý cũng không có khả năng đồng ý loại yêu cầu này.

Vô cùng may mắn đó là.

Thời khắc mấu chốt Cố Cẩm Niên đã xuất hiện giúp Dương Khai nhẹ nhàng thở ra, nếu không ông ta qus mức cương quyết thì chỉ sợ sẽ khiến cho buổi thịnh yến bế tắc.

Không thể không nói, Cố Cẩm Niên xuất hiện đã hóa giải bầu không khí áp lực cực lớn ở đây.

Nhưng lời kế tiếp của hắn lại làm mọi người lặng im.

"Cách đám man nhân đó xa một chút."

"Kẻo cơ thể dính dơ bẩn."

Giọng nói vang lên, không khí trong nháy mắt cứng đờ.

Người Hung Nô đồng loạt nhìn qua Cố Cẩm Niên, chỉ mới liếc mắt đã đầy khinh thường.

Gầy yếu mỏng manh, dáng vẻ thư sinh.

Bọn hắn vốn đã có ý kiến rất lớn với Cố Cẩm Niên, quốc vận Hung Nô bị suy yếu là bởi vì Cố Cẩm Niên.

Đây vốn là thù lớn.

Thật không ngờ trên thịnh hội, bọn hắn chỉ đơn giản cảm thấy Dương Hàn Nhu xinh đẹp, cho nên mới mở lời chủ động mời Dương Hàn Nhu qua đây ngồi xuống.

Kết quả Cố Cẩm Niên vừa há miệng là man nhân mọi rợ.

Còn nói bọn hắn dơ bẩn.

Đây là ý gì?

"Lời này của ngươi có ý gì?"

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi mắng ai là mọi rợ?"

Chỉ chốc lát, người Hung Nô chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, mặc dù trước khi đến người phía trên đã không ngừng căn dặn bọn hắn phải trật tự một chút, hòa thân là quan trọng nhất.

Nhưng bọn hắn cũng không nhịn nổi khi bị Cố Cẩm Niên chửi rủa.

Nghe thấy lời nói của người Hung Nô, lúc này tất cả mọi người đều nhìn sang đó, người của Lễ bộ cũng cau mày liên tục.

Người Hung Nô ngang ngược, họ rất chán ghét.

Cố Cẩm Niên không giữ mồm giữ miệng, bọn họ cũng không hài lòng.

Các ngươi không thể yên tĩnh một lúc được à?

Nghe người Hung Nô nói vậy, cách đó không xa, Cố Cẩm Niên ánh mắt như đao đảo qua đám người đó.

Nói thật, Cố Cẩm Niên không có thiện cảm quá lớn với người Hung Nô, không nói đến chuyện không phải người cùng dân tộc chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm.

Chỉ riêng chuyện mười hai thành biên cảnh, lịch sử này đâu thể nào quên được?

Lại nói tới việc lão gia tử nhà mình càng hận người Hung Nô đến thấu xương, huynh đệ tốt nhất đều chết ở trong tay đám người này, đây là huyết cừu, Cố Cẩm Niên sao có thể cho bọn chúng sắc mặt tốt.

Bây giờ Vương Triều Đại Hạ cũng đang cho các ngươi thể diện đúng không? Nghênh đón các ngươi, còn nhân tiện tổ chức thịnh yến cho các ngươi.

Không phải đang nể mặt các ngươi đấy sao?

Thế mà các ngươi ngược lại nói năng lỗ mãng, muốn đường đường tôn nữ của Lễ bộ Thượng thư ngồi cùng các ngươi?

Dù không phải tôn nữ của Lễ bộ Thượng thư, thì nữ tử Đại Hạ há phải bồi các ngươi ngồi? Các ngươi là cái thá gì?

Cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt người của đám người Hung Nô, Cố Cẩm Niên cũng không hề sợ hãi.

"Đang mắng các ngươi đấy."

"Ta mắng sai người à?"

"Một đám man di, không hề có cấp bậc lễ nghĩa, các ngươi coi nơi này là đâu? Là thảo nguyên của Hung Nô các ngươi ư?"

"Để nữ tử Đại Hạ ta hầu các ngươi? Các ngươi là cái thá gì?"

"Lễ bộ cho các ngươi mặt mũi, còn Cố Cẩm Niên ta thì không, nếu cảm thấy không phục, vậy thì cút."

Cố Cẩm Niên nói.

Không giận dữ mắng mỏ, mà vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt đầy khinh miệt.

Dương Hàn Nhu bên cạnh thấy Cố Cẩm Niên như vậy, không hiểu sao tâm hồn thiếu nữ có chút xao động.

Đối mặt với người Hung Nô ngang ngược không nói đạo lý, ngay cả Lễ bộ cũng lộ vẻ sợ hãi rụt rè, nhưng Cố Cẩm Niên dám đứng ra, biểu hiện năng lực của người đàn ông cực kỳ khí phách.

Không sợ Hung Nô.

Một số người trẻ tuổi thấy cảnh này thì trong lòng thầm khen to tốt lắm, Lý Cơ càng kích động vui sướng hơn, đáng tiếc hắn không thể nói gì, sợ bị đánh.

"Láo xược."

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên.

Là giọng của Trương Uân.

Hắn ta từ ngoài sân đi vào, bước chân rất nhanh, đi thẳng tới phía trước Cố Cẩm Niên, vẻ mặt rất tức giận.

"Cố Cẩm Niên, đây là khách quý của Đại Hạ ta, là quý tộc của nước Hung Nô, bệ hạ thịnh tình mời họ tới đây, nhưng ngươi dám bảo họ cút? Có phải ngươi muốn làm trái thánh ý không?"

"Ngươi đây là muốn làm gì? Khiêu khích tình hữu nghị giữa hai nước, ngươi muốn thúc ép hai nước khai chiến sao?"

Trương Uân nhả chữ như ngọc, nhìn Cố Cẩm Niên đứng về phía đại nghĩa, nói như thế.

Trương Uân xuất hiện, đám người Hung Nô vẻ mặt tràn đầy sung sướng, trong ánh mắt toàn là đắc ý và giễu cợt.

Không cần bọn hắn ra mặt làm gì, tự bọn họ đã bắt đầu người mình cắn mình.

Đại hoàng tử ngồi ở chỗ ngồi ánh mắt châm chọc, hắn ta bưng chén rượu lên thong thả uống cạn, dáng vẻ ngồi xem kịch vui.

Giờ khắc này, toàn bộ quan viên Lễ bộ không khỏi nhíu mày, cảm thấy Trương Uân thật sự quá ngu xuẩn.

Mặc dù Cố Cẩm Niên nói chuyện có chút khó nghe, nhưng ít ra hắn cũng đang bảo vệ vinh quang của Đại Hạ, kết quả ngươi vừa đến đã nói giúp người Hung Nô?

Bây giờ người ta chẳng cần nói gì, chỉ cần im lặng xem kịch là được, Cố Cẩm Niên nói lại gì thì hai người đều là chó cắn chó, tăng thêm trò cười.

Sự xuất hiện của Trương Uân.

Làm Cố Cẩm Niên cảm thấy câm nín, hắn biết gia hỏa này đầu óc ngu xuẩn, nhưng thật không ngờ lại ngu xuẩn đến mức ấy.

Đứng trên lãnh thổ của Đại Hạ mà lại giúp người ngoài gây hấn với người một nhà, đường đường Đại Nho mà sinh ra đứa con ngu như thế này.

Lợi hại, lợi hại, xuất sắc, xuất sắc lắm.

Thấy Cố Cẩm Niên không nói lời nào, Trương Uân càng tự cho rằng Cố Cẩm Niên đã đuối lý, lập tức nói tiếp.

"Chỉ vì một chuyện nhỏ mà Cố Cẩm Niên ngươi kiêu căng đến thế, là người thế gia võ tướng nên ngươi muốn hai nước khai chiến để nâng cao địa vị và quyền lực của bản thân đúng không, bỏ mặc thiên hạ đúng không ."

"Nhưng vấn đề hòa thân đã định, ngươi cũng đừng vọng tưởng, còn không mau xin lỗi."

"Hàn Nhu muội muội, những khách quý Hung Nô này, tính cách rất tốt, bọn họ tuyệt đối không có ý đồ xấu gì đâu, muội ngồi cùng họ một lát, hai nước giao lưu hữu nghị không phải là chuyện xấu."

Trương Uân nói rõ ràng đâu ra đấy, vừa yêu cầu Cố Cẩm Niên xin lỗi, vừa bảo Dương Hàn Nhu đáp ứng ngồi cùng.

Dáng vẻ này y chang một gian tướng.

Xem ra Đại hoàng tử đã hứa hẹn cho Trương Uân không ít chỗ tốt, bằng không, hắn ta không cần phải giúp đỡ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận