Đại Hạ Văn Thánh

Chương 383 Người Hung Nô tới, Đại Hạ tổ chức thịnh yến, Cố Cẩm Niên ra sân, giận dữ mắng mỏ man nhân! (2)

"Cố đại nhân khách khí."

"Đúng vậy, nếu không có Cố đại nhân xuất thủ, hôm nay chúng ta coi như đã gặp nạn."

Mấy người tươi cười, chấn kinh cũng không sao, giải quyết được phiền phức mới tốt nhất.

"Không nghỉ ngơi một lúc sao?"

"Vạn nhất phía trước còn có địch nhân thì sao?"

Khổng Vũ nói như thế.

"Không cần phải lo lắng, có ta ở đây, sẽ không xảy ra bất trắc."

Cố Ninh Nhai mỉm cười, không tán thành.

Khổng Vũ im lặng một lúc.

Mà lúc này, người hầu bên cạnh Khổng Vũ nói.

"Phía trước không biết còn hung hiểm hay không, vẫn nên ổn thỏa cho tốt, ở đây hạ trại nghỉ ngơi một thời gian, gọi cứu binh tới để tránh gặp phải bất trắc."

Đây là người hầu Khổng gia.

Hắn ta lập tức lên tiếng, cảm thấy phía trước vẫn còn nguy hiểm, không muốn lấy thân mạo hiểm.

"Ta nói."

"Có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì."

Giọng Cố Ninh Nhai có chút lạnh lùng, hắn không muốn nhắc lại lần thứ hai.

"Cố đại nhân đã nói như thế, vậy chúng ta sẽ hồi phủ, bản thế tử không muốn mạo hiểm, nếu thật sự bị thương, Cố đại nhân sẽ không gánh trách nhiệm nổi đâu."

"Vả lại, Khổng gia ta đang tu sửa vũ lâu, ta cũng muốn trở về trông coi giám sát, chúc Thánh Nhân tổ tiên chi thọ."

"Đi thôi."

Khổng Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp muốn dẹp đường hồi phủ.

"Người đâu."

"Phân ra một trăm tinh nhuệ, hộ tống Khổng thế tử về nhà."

"Kiểm soát nghiêm ngặt hết thảy, không được cho phép bất kỳ người sống nào tiếp xúc, miễn cho Khổng thế tử xảy ra chuyện gì lại muốn trách tội Đại Hạ ta."

Cố Ninh Nhai cũng không thèm chiều ý.

Ngươi muốn trở về thì cứ trở về, bất quá ta vẫn phái ra một trăm tinh nhuệ giám thị ngươi.

Nghe vậy, Khổng Vũ khẽ nhíu mày.

Nghĩ ngợi xong cũng không nói gì, để mã phu quay đầu rời đi.

"Chư vị, có duyên lần sau sẽ tái ngộ."

Khổng Vũ chào từ biệt nhóm người thập nhị hoàng tử Đại Kim, rồi trực tiếp rời đi.

Đợi Khổng Vũ đi rồi.

Những người còn lại ánh mắt cũng có chút kỳ lạ, nhưng không nói gì, trở lại trong cỗ xe ngọc liễn, tiếp tục lên đường.

Cứ như thế.

Khi đoàn xe tiến về phía trước, Cố Ninh Nhai cũng thở ra thật dài.

"May mà ta đủ thông minh, để Cẩm Niên nhìn tin tức, nếu không hôm nay thật sự phát sinh đại sự, Đại Hạ liền xong đời."

Cố Ninh Nhai cảm khái trong lòng.

Đối phương thậm chí phái ra cả Võ Vương, chuyện này quả thật ngoài dự liệu của họ.

Dù sao thì những sứ thần này cũng không phải đại nhân vật gì, Tam hoàng tử Thần La, Thập công chúa Phù Tang, còn có Thập nhị hoàng tử Đại Kim, ba người này không tính là nhân vật quan trọng, cho dù bị giết chết thật, tam đại vương triều cũng chỉ lâm vào cục diện bế tắc mà thôi.

Phái một ngàn thiết kỵ và một vị chuẩn Võ Vương hộ tống, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Theo lý thuyết sẽ không có người gây sự.

Xem ra dư nghiệt Kiến Đức thật muốn ló đầu xuất hiện, ẩn núp mười hai năm cuối cùng bắt đầu thanh toán rồi.

Mà so với nguy cơ của lần hộ tống này.

Một ngày nay.

Kinh đô Đại Hạ lại lâm vào im lặng.

Công chúa xuất giá.

Đây là chuyện đã chắc như đinh đóng cột, không ai có thể thay đổi được, ngày hôm nay đội ngũ đón dâu của nước Hung Nô cũng chính thức đến kinh đô Đại Hạ.

Lễ bộ đã sớm phái người đi nghênh đón, khua chiêng gõ trống, giăng đèn kết hoa, lại thêm ba ngàn Thiên Vũ quân hộ tống.

Trên đường phố.

Các tướng sĩ giữ gìn trật tự, đứng nghiêm chỉnh ở hai bên, dân chúng xúm lại xem, mọi người đều muốn nhìn xem người Hung Nô có hình dạng thế nào, và cả hoàng tử cưới công chúa có tướng mạo ra sao.

Két két két.

Cổng thành chính của Kinh đô từ từ mở ra, cánh cửa này bình thường đều đóng kín, duy chỉ có khi đại quân xuất chinh, hoặc Hoàng đế xuất hành mới có thể mở ra.

Bây giờ nước Hung Nô đến đây hòa thân, đương nhiên phải mở ra, nghênh đón đối phương, dù sao nước Hung Nô cũng không phải là nuóc nhỏ, vả lại họ đưa nhiều ngân lượng tới như vậy, không nể mặt mũi không được.

Rất nhiều quan viên Lễ bộ tập trung ở bên ngoài.

Theo đại môn mở ra, một đội ngũ xuất hiện trong mắt mọi người.

Trang phục của bọn họ rất quái dị, khoác thiết giáp, ngang hông treo tròn đao, chiến mã dưới mông vô cùng hùng tráng, so với chiến mã Đại Hạ dũng mãnh hơn một chút.

Tướng mạo người Hung Nô cũng rất kỳ lạ, phần lớn đều là trán cao, tóc ít, còn có bông tai trang sức, nhất là nhóm người đi đầu.

Bọn họ không mặc thiết giáp mà khoác da thú, người cao ngựa khỏe, mỗi người cao chí ít phải sáu thước đến chừng bảy thước, thậm chí còn có tám thước chín thước.

Nhìn rất khác lạ.

Trên khuôn mặt bọn hắn không có sát khí, nhưng rất lạnh lùng, khiến người ta không giải thích được có cảm giác không vui.

Đám người này đảo mắt qua, như đang tuần sát vậy, dường như không phải đội ngũ tới đón dâu mà giống như tướng lĩnh Hung Nô đặt chân vào quốc thổ của Đại Hạ.

Rất nhiều bách tính nhíu mày, một số người đọc sách lại nắm chặt nắm đấm, rất khó chịu, hoàn toàn chính xác là rất khó chịu.

Cũng vào lúc này, bên trong đội ngũ Hung Nô, có một nam tử trung niên, tóc hói đầu, mặc áo tơ lụa dài, xuống khỏi lưng ngựa, vẻ mặt tươi cười.

"Tể tướng Hung Nô, Mộc Cáp Nhĩ, bái kiến Lễ bộ Thượng thư Dương đại nhân."

Đó là Tể tướng của Hung Nô, vẻ mặt tràn đầy tiếu dung, đi đến trước mặt Lễ bộ Thượng thư Dương Khai, cúi đầu thật sâu, lộ ra khách khí vô cùng.

Đồng thời, bảy tám người đi đầu đều xuống ngựa, nhất là nam tử thân cao gần chín thước, tướng mạo kỳ quái, mặt mũi dữ tợn, cho người ta một loại cảm giác như hung thần ác sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận