Đại Hạ Văn Thánh

Chương 361 Tuyên chiến? Mật lệnh của Hoàng đế, lão gia tử xuất chinh! Để Cẩm Niên làm thơ? Hung Nô hoà thân?(2)

“Cẩm Niên thúc, nhanh mở ra, mở ra nhìn xem đi.”

Lý Cơ rất kích động. Hắn thân là Thái tôn, từ nhỏ đã có phu tử Nho gia truyền đạo học nghề. Nhưng vấn đề là bình thường lên lớp đều là những từ ngữ khó hiểu, thật sự không có chút ý tứ nào.

Nơi nào có phê duyệt vụ án chơi vui như vậy.

Nghe Lý Cơ nói, Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng, đem ồ sơ chậm chạp mở ra. Hồ sơ Hình bộ rất dày. Tất cả có mười mấy trương, chủ yếu phân ra làm ba phần. Chân tướng vụ án, khẩu cung phạm nhân cùng với lời chứng vật chứng...

Cố Cẩm Niên trực tiếp đem chân tướng vụ án mở ra. Sau đó ánh mắt mọi người không khỏi quay sang.

[Bạch Lộ phủ - Vụ án Trương Minh hành hung]

[Tội phạm Trương Minh làm Tăng Tham quân bảy năm. Vào ngày mùng 5 tháng 2 năm Vĩnh Thịnh thứ mười bởi vì tổn thương nên được xuất ngũ. Về Bạch Lộ phủ đảm nhiệm sai dịch phủ nha nhưng bởi vì cá cược thành tính làm thua hết tiền tài. Từ đó bán vợ con lấy tiền, táng tận lương tâm khiến cho người giận sôi.]

[Ngày 15 tháng 5, bởi vì chuyện huyện Bình Dương dời hộ mà triều đình không đền bù ngân lượng nên đã đại náo huyện nha bị giáng chức thôi vị, giam vào đại lao ba tháng.]

[Sau ngày 15 tháng 8 hết hạn tù được phóng thích lại sinh lòng thù hận, gan lớn vô cùng. Ngày mùng 9 tháng 9 dựa vào võ nghệ của mình ban đêm đã tập kích gia đình họ Vương, muốn trộm cướp vàng bạc. Lại bị tôi tớ trong nhà họ Vương phát hiện. Tội phạm Trương Minh sợ người đó hô hoán truyền ra ngoài nên đã vặn gãy cổ người tôi tớ nhà họ Vương đó, đá nát ngũ tạng. Thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh huyết đến cực điểm.]

[Bởi vì động tĩnh quá lớn đã kinh động toàn bộ nhà họ Vương. Cuối cùng họ đã phối hợp với sai dịch tuần tra đem hắn bắt lấy.]

[Ngày mùng 10 tháng 9, phủ nha Bạch Lộ phủ phê duyệt án này. Tội phạm Trương minh đồng ý với bản khai, phán lập trảm quyết. Đệ trình lên Hình bộ xác minh.]

[Mùng 10 tháng 9, Viên ngoại lang Vương Chính của Hình bộ phê duyệt án này, phúc tra là thật.]

[Ngày 13 tháng 9, Lang trung Tiêu Nghiêm của Hình bộ phê duyệt án này, phúc tra là thật.]

[Ngày 14 tháng 9, Hữu thị lang Hà Vệ Hoa của Hình bộ phúc tra là thật.]

[Ngày 17 tháng 9, Thượng thư Từ Binh của Hình bộ đã xác minh cuối cùng]

[Ngày 20 tháng 9, Hình bộ khép lại hồ sơ. Tội phạm Trương Minh lập trảm quyết.]

Đây là hồ sơ ghi chép lại.

Tiền căn hậu quả, chân tướng được viết rất rõ ràng. Nhưng mà các chi tiết tỉ mỉ khác không có ở trên đây.

Lời khai của ngỗ tác, lời khai của nhân chứng ở vài trang phía sau.

Xem hết hồ sơ, chẳng hiểu sao Cố Cẩm Niên lại có cảm giác có gì đó không thích hợp.

“Ham đánh bạc thành thói, bán vợ con lấy tiền. Loại người này quả nhiên là ghê tởm.”

Vương Phú Quý là người đầu tiên nói, khinh thường hành động như vậy.

“Gia gia đã nói qua, đánh bạc như mãnh hổ, ham đánh bạc thành thói, bán vợ con lấy tiền, kiểu người này chết là đáng đời.”

Lý Cơ cũng cho rằng loại người như Trương Minh chết cũng không hết tội.

“Người nhập quân ngũ khi trở về cố hương làm sai dịch phủ nha thật ra cũng không kém. Mỗi tháng có hai mươi lượng bạc. Tính cả các thu nhập khác, một tháng ít nhất có ba bốn mươi lượng bạch ngân.”

“Còn nữa, đây là nha dịch. Hắn có tư lịch là Tham quân vậy không quá năm năm sẽ lên làm bộ khoái hẳn không có vấn đề gì.”

“Bộ khoái phủ thành ở vương triều Đại Hạ, một tháng bổng lộc là ba mươi lăm lượng bạch ngân. Cộng thêm Tri phủ bên trên phát ngân đặc biệt cũng tăng thêm thu nhập. Một tháng kiếm trăm lạng bạc cũng không phải là quá đáng.”

“Việc làm tốt như vậy cũng bởi vì ý nghĩ sai lầm mà rơi xuống kết quả lập trảm quyết.”

Giang Diệp Chu nói, trong giọng nói có chút tiếc hận.

“Đây chính là nhân quả hồng trần, đã sớm chú định tốt rồi.”

Dao Trì tiên tử rất bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nói một câu.

“Thương xót vợ con hắn.”

Dương Hàn Nhu cũng nói một câu.

Chỉ có Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc là không nói gì.

Cố Cẩm Niên lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Tô Hoài Ngọc. Trong mắt toát lên vẻ nghi hoặc.

“Tô huynh thấy thế nào?”

Cố Cẩm Niên nhìn qua Tô Hoài Ngọc, bình tĩnh hỏi.

“Thế tử hẳn đã nhìn ra mánh khóe.”

Tô Hoài Ngọc rất bình tĩnh.

Hắn không trả lời mà nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

“Manh mối gì vậy?”

“Cẩm Niên thúc, ngươi nhìn ra được gì rồi?”

“Hồ sơ này có vấn đề gì không?”

Nghe Cố Cẩm Niên nói vậy, trong mắt đám người đều tràn đầy hiếu kỳ.

Bởi vì đây là đầu đề tháng thứ hai. Dựa theo trước đó, Tô Văn Cảnh đã nói từ tháng sau sẽ bắt đầu trục xuất người.

Ai cũng không muốn trở thành nhóm đầu tiên bị trục xuất.

Bây giờ nghe nói như thế, tất nhiên từng người đều rất hiếu kỳ.

“Thời gian.”

Cố Cẩm Niên nhìn qua hồ sơ chậm rãi nói.

Nói thật, bản án không phải là đại án gì. Ham đánh bạc thành thói, bán vợ con lấy tiền, loại chuyện này xảy ra không ít.

Nhất là ở xã hội phong kiến như thế này.

Thậm chí chân tướng toàn bộ quá trình cũng không có vấn đề quá lớn, phù hợp với logic, nhưng có một chỗ thấy rất cổ quái.

Đó chính là thời gian. 

“Có ý tứ gì?”

“Thời gian nào cơ?”

“Cẩm Niên huynh, đây là ý gì?”

Đám người càng thêm tò mò, ánh mắt lại từ trên hồ sơ nhìn qua, hoàn toàn không thấy vấn đề nào về thời gian.

“Trước đây ta không có ở Hình bộ nhưng cũng hiểu biết một số quy củ.”

”Chư vị, các ngươi hãy nhìn kỹ một chút.”

“Mùng 10 tháng 9 phê duyệt. Ngày 12, Hình bộ phúc thẩm. Ngày 13, 14 liền hoàn thành hai lần phúc thẩm. Ngày 17, Thượng thư Hình bộ phê duyệt thông qua. Ngày 20 liền đưa đến Bạch Lộ phủ, lập trảm quyết.”

“Thời gian như vậy có phải nhanh quá rồi không?”

“Nhưng mà đến cùng như thế nào ta cũng không rõ ràng. Tô huynh ngươi đã làm ở Hình bộ. Ngươi nói xem.”

Cố Cẩm Niên lạnh nhạt nói, nhưng lời này vừa nói ra đám người cũng có chút lấy lại tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận