Đại Hạ Văn Thánh

Chương 332 Truyền Thánh Công đích thân đến, Cố Cẩm Niên nhục Thánh? Kinh thánh chi văn hiển thế!(6)

Nếu như là đúng vậy thì người nào không thể thành Thánh? Vì sao còn có nhiều chiến loạn như vậy?

Còn nữa, bởi vì pháp chế người.

Mỗi triều đại cũng không giống nhau. Giống như trong năm chiến loạn thì bách tính đều ăn không no, ngươi còn ở nơi này trình bày tư tưởng Nho đạo?

Hay là, người sắp chết đói, kết quả có người đến nói một câu. Ngươi có ăn, ta không có ăn, ngươi làm ta ăn thì ngươi vẫn là quân tử sao? Nếu như ngươi thật sự là quân tử thì trước tiên ngươi nên hỏi ta có ăn hay không.

Ngươi cho sao?

Thánh Nhân cũng không cho ngươi, ngươi còn cho?

Cho nên lời nói của Thánh Nhân có thể lật đổ, chỉ cần ngươi biểu đạt ra ý tứ cũng là hướng thiện thì không có vấn đề gì quá lớn.

Chỉ là Cố Cẩm Niên trả lời có chút bén nhọn, cũng có chút lỗ mãng.

“Làm càn.”

“Ngươi thật là lớn mật.”

“Ta kính ngươi là thế tử, thấy ngươi tài hoa hơn người cũng không muốn nói gì. Nhưng ngươi nhất thời bởi vì thể diện đánh nhau mà dám nói xấu Thánh Nhân?”

“Thánh Nhân không thể nhục, Cố Cẩm Niên ngươi thật sự có chút làm càn.”

“Cố Cẩm Niên, thi từ của ngươi hoàn toàn là Thiên cổ khiến chúng ta khâm phục nhưng dù sao thi từ cũng chỉ là một nhánh của Nho đạo cũng không phải là hạch tâm.”

“Ngôn luận như vậy liên quan đến tranh đấu học thuật, lại liên quan đến Thánh Nhâ. Ngươi còn chưa có tư cách, không xứng đàm luận.”

“Không phải Đại Nho, không thể nói Thánh.”

Từng giọng nói vang lên, không ít Đại Nho cũng không nhịn được nói.

Cố Cẩm Niên quá làm càn. Vậy mà dám lật đổ ngôn luận của Thánh Nhân, đây là chạm đến hạch tâm lớn nhất của bọn hắn.

Nhưng hiện tại không phát biểu sẽ mang ý nghĩa tán thành hoặc tán đồng. Đây chẳng phải là khi sư diệt tổ?

Học thuật chi tranh tuyệt đối không chỉ là đơn giản liên luỵ lợi ích như vậy, ảnh hưởng rất rất lớn.

“Chỉ viết hai bài thơ đã thật sự cảm thấy mình không giống như bình thường sao?”

“Đừng nói ngươi viết ra mấy bài Thiên cổ thi từ. Cho dù ngươi viết ra một trăm bài, một ngàn bài thì ngươi cũng không có tư cách đánh giá Thánh Nhân.”

“Đây chính là Thánh tử? Quả thực là buồn cười vậy mà dám nói xấu Thánh Nhân. Nếu như người này ở vương triều Phù La ta thì hắn không sống quá ba ngày.”

“Thi từ cho dù tốt cũng chỉ là có nhiều tài hoa hơn chút. Trong lòng ngươi không có Thánh Nhân, cũng không hiểu kinh nghĩa dám ngông cuồng nói xấu Thánh Nhân, muốn chết.”

Tài tử vương triều Phù La cũng không nhịn được.

Vào thời khắc này, bọn họ điên cuồng nhục mạ Cố Cẩm Niên.

Trong lòng Khổng Vũ thì mừng rỡ. Lúc đầu chuyện này đã hoàn toàn khiến mình thân bại danh liệt, lại không ngờ rằng Cố Cẩm Niên tự tìm đường chết.

Có thể nói là một bàn cờ tốt đã bị Cố Cẩm Niên trực tiếp phá nát.

Khổng Bình ở bên cạnh thì đầy lòng khinh miệt.

Cố Cẩm Niên thật sự là ngang ngược càn rỡ thành thói quen. Loại lời như thế này mà cũng dám nói, thật sự không sợ chết sao?

Học thuật chi tranh.

Đây là chuyện vô cùng lớn, học thuật của Khổng Thánh được người đọc sách thiên hạ tôn sùng, về sau Thiên thu Thánh Nhân, Bách Thế Thánh Nhân, Thiên Mệnh Thánh Nhân đều là căn cứ học thuật Vạn Thế Chi Thánh, tiến hành giải thích, từ đó thành Thánh.

Từ sau khi Khổng Thánh khai sáng Nho đạo cũng có không ít người có ý đồ muốn lật đổ nhưng kết quả đều vô cùng thê thảm.

Cho đến nay cũng có một số người đọc sách, đặc biệt khai sáng học thuật nhưng kết quả thì sao? Sấm to mưa nhỏ, căn bản không lật nổi chút bọt nước nào.

Hôm nay chẳng lẽ Cố Cẩm Niên thật sự muốn làm kiến càng lay cây?

Đối mặt với quở trách của đám người.

Cố Cẩm Niên thờ ơ.

Mà Truyền Thánh Công vẫn không có bất luận chút tức giận nào.

Nhưng nụ cười trên mặt cũng thu liễm không ít.

“Thế tử.”

“Ngươi xúc động rồi.”

“Việc này ta biết là con ta không đúng. Trong lòng ngươi có lửa giận, lão phu cũng hiểu rõ. Hômnay lão phu có thể thay thế Vũ nhi xin lỗi ngươi.”

“Nhưng lời vừa rồi, thế tử phải hướng lão phu xin lỗi. Thánh Nhân không thể nhục. Nếu không rước lấy phiền phức to lớn thì lão phu cũng bất lực.”

Truyền Thánh Công nói.

Lần này có thể nói là không sai một chữ.

Đem Cố Cẩm Niên đẩy đến chỗ cực kỳ nguy hiểm. Mặc kệ là bây giờ Cố Cẩm Niên làm thế nào đều chọc phải phiền phức.

“Chuyện này dừng ở đây.”

“Cẩm Niên không nên tranh cãi.”

Tô Văn Cảnh ra mặt, hắn kéo lại Cố Cẩm Niên, lập tức nhìn thấu ý tưởng của Truyền Thánh Công là gì.

Cho nên ngăn lại Cố Cẩm Niên, miễn cho bị hắn mặc lừa.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên chỉ lắc đầu. Nhìn về đối phương chậm rãi nói.

“Học sinh không vũ nhục Thánh Nhân, chỉ là không đồng ý với chi ngôn của Thánh Nhân.”

“Nếu như phản đối chi ngôn của Thánh Nhan chính là vũ nhục.”

“Vậy thì thiên hạ còn có học thuật sao? Người đọc sách còn có tư tưởng mới sao?”

“Học sinh cho rằng, Khổng Thánh khai sáng Nho đạo, Thánh Nhân thành tự vạn thế. Sau đó cũng chính miệng nói thẹn với văn nhân thiên hạ, đoạn tuyệt con đường thiên địa văn nhân.”

“Thậm chí hi vọng có hậu thế nhân có học sinh mới sinh ra, vì Nho đạo thêm hào quang.”

“Đây là chi ngôn của Thánh Nhân nhưng hôm nay hậu nhân Khổng gia các người lại lánh Thánh ngôn mà nói, đoạn đi con đường của người đọc sách trong thiên hạ. Đây mới là tâm hắn đáng chết.”

“Nếu như các hạ cho rằng chỉ cần đưa ra ý kiến chính là vũ nhục Thánh Nhân. Vậy thì coi như Cố mỗ vũ nhục Thánh Nhân đi.”

Khuôn mặt Cố Cẩm Niên bình tĩnh.

Cái gì học thuật với không học thuật.

Cái gì Thánh Nhân với không Thánh Nhân.

Khổng Thánh thật sự nói qua là hi vọng người đời sau có thể đem học vấn Nho đạo phát dương quang đại, để Nho đạo có mạch suy nghĩ khác biệt, lý niệm khác biệt, trăm hoa đua nở. Đây là điều hắn muốn nhìn thấy.

Mà không phải tất cả mọi người, mỗi ngày cầm sách của hắn cõng đến lưng đi, vĩnh viễn bị hắn ảnh hưởng, cũng vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong Thánh Nhân.

Đây mới là Thánh Nhân.

Những người này chẳng qua là cầm lông gà làm lệnh tiễn, vì muốn vững chắc quyền lực của mình, vững chắc lợi ích của mình, chèn ép đối lập, còn dám nói là kỳ danh Thánh Nhân không thể nhục?

Coi như Thánh Nhân thật sự sống lại chỉ sợ muốn chém chết đám gia hoả này trước tiên.

Chỉ là thốt ra lời này.

Tô Văn Cảnh cũng không khỏi thở dài, hắn biết thật sự đuối lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận