Đại Hạ Văn Thánh

Chương 426 Cố Cẩm Niên có kế sách thống nhất Đông Hoang, Vĩnh Thịnh nổi giận, văn võ từ quan, triều chính chấn động!(7)

Mà đối mặt với bách quan đang khuyên can.

Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ cười lạnh trong lòng.

"Khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại, thần tuyệt không đồng ý việc này."

Lúc này, Lý Thiện quỳ xuống, ánh mắt kiên định nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế, sống chết cũng không đồng ý chuyện này.

Khi Lý Thiện quỳ xuống.

Những bách quan còn lại cũng nhao nhao quỳ xuống theo.

"Xin bệ hạ nghĩ lại."

Bọn họ không cứng rắn như thế, nhưng sau khi quỳ xuống, thì có nghĩa là họ đứng cùng chiến tuyến với Lý Thiện.

Dù sao Lý Thiện là người đứng đầu bách quan, Tể tướng đương triều, hắn đã lên tiếng, nếu mọi người không đi theo, vậy cứ chờ bị đánh bại từng người đi.

Mặt hạn chế của hoàng quyền và tướng quyền là như vậy.

Hoàng đế vĩnh viễn chỉ có một người.

Không tính thái giám gia nô.

Mà bách quan thì là một nhóm người, mặc dù công kích lẫn nhau, nhưng khi xảy ra chuyện, họ vẫn đoàn kết nhất trí, cũng chỉ chống cự lại một thứ.

Đó chính là hoàng quyền.

"Được."

"Được."

"Được lắm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế gật đầu ba lần liên tiếp.

Hắn không nói thêm gì nữa.

Thái độ bách quan rất cứng rắn, kiên quyết không đáp ứng, nếu hắn cưỡng ép yêu cầu thì sẽ rước lấy phiền phức rất lớn.

Mặc dù nói, hoàng quyền là tối thượng, nhưng không có bách quan thì cũng vô dụng.

Về phần nói trực tiếp đổi thành một nhóm khác, điều này hoàn toàn là nói suông, mỗi ngày quốc gia có bao nhiêu sự tình? Chậm một ngày cũng không được.

Nếu trực tiếp đổi một nhóm bách quan khác, Đại Hạ muốn không xảy ra chuyện cũng khó.

Hơn nữa phía sau các quan viên trên triều đình đều có vô số thế lực, nếu bọn họ bị cách chức toàn bộ, Đại Hạ cũng triệt để rối loạn.

Cuối cùng, Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi.

Chậm rãi nói.

"Chuyện Đông xưởng, trẫm sẽ cân nhắc lại, nhưng lập vẫn là phải lập, thu hồi quyền tiền trảm hậu tấu, quyền điều khiển đổi thành phụ tá, Huyền Đăng Ti và trấn phủ ti toàn lực phối hợp với Đông xưởng, về phần quyền điều tra giám sát vẫn giữ nguyên."

"Lưu Ngôn, tra thật tốt cho trẫm, chuyện hòa thân rốt cuộc là kẻ nào đứng sau màn."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lấy lui làm tiến, quan viên sợ nhất là tiền trảm hậu tấu, và quyền lực Đông xưởng quá lớn.

Đã như vậy, thì làm chút thay đổi nhỏ, cứ thu hồi quyền lực này lại trước rồi xem xét lại chúng sau .

Chỉ là lời vừa nói ra.

Lý Thiện vẫn nói tiếp.

"Bệ hạ, việc này thần sẽ điều tra tra ra manh mối, xin bệ hạ yên tâm, cho thần thời gian nửa năm, thần sẽ cho bệ hạ một lời giải thích thoả đáng."

"Chuyện Đông xưởng, vô luận như thế nào thì hoạn quan cũng không nên cầm quyền, nếu thiết lập Đông xưởng, giám sát bách quan thì nên để Đại Nho cầm quyền, nếu không lòng người sẽ bàng hoàng, bất lợi cho triều chính, cũng bất lợi cho Đại Hạ."

Lý Thiện mặt đổi sắc nói.

Hắn vẫn phản đối.

Loại chuyện này không thể đồng ý, trừ phi để Đại Nho tới phụ trách, dù sao Đại Nho sẽ xử lý mọi việc theo quan điểm trung lập, sẽ không thiên vị Hoàng đế, cũng sẽ không thiên vị bọn họ.

Những hoạn quan lại khác, họ thuần túy là thiên vị Hoàng đế.

Thậm chí nói khó nghe hơn, bọn hắn là chó săn của Hoàng đế, tuyệt đối không thể để bọn hắn nắm quyền.

"Đại Nho phụ trách?"

"Ngươi sao có thể xác định, chuyện hòa thân lần này không có liên quan gì với nho gia?"

"Bớt nói nhảm lại cho trẫm, nếu các ngươi không đáp ứng, vậy cáo lão hồi hương hết đi cho trẫm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng nói thẳng.

Bản thân lui một bước, kết quả đám người này còn không chịu nhường, vậy cũng đừng đùa.

Thế nhưng vừa nói xong.

Lý Thiện vẻ mặt cương nghị, chậm rãi lấy mũ quan trên đầu mình xuống.

"Bệ hạ đã khăng khăng, vậy thần Lý Thiện, hôm nay xin từ quan."

Lý Thiện nói.

Nháy mắt, đại đường yên tĩnh như chết.

Gần như làm cho người ta ngạt thở.

Đường đường Tể tướng Đại Hạ, đương triều từ quan?

Việc này đủ để làm rung chuyển vương triều.

Nhưng sau một khắc, lại một giọng nói vang lên.

"Thần, Hồ Dung, nguyện từ quan hồi hương."

Là Thượng thư Lại bộ.

Cách nói chuyện của Hồ Dung tốt hơn một chút, không cứng nhắc như Lý Thiện.

Rất nhanh, một loạt giọng nói vang lên.

Quan văn bên này cơ hồ từng người cởi mũ.

Võ tướng cũng đang cắn răng do dự, cuối cùng hít sâu một hơi, tháo mũ quan tướng xuống.

Bởi vì nếu Hoàng đế khăng khăng như thế.

Bọn họ sớm muộn gì cũng phải xảy ra chuyện.

Thà như này còn hơn, như bây giờ nhân cơ hội có người dẫn đầu, cùng đi náo loạn.

Dù sao pháp không trách chúng.

Lúc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế trầm mặc.

Nhưng phẫn nộ trong lòng lại như núi lửa phun trào.

Giận đến mức không kìm chế được.

Ở trên triều.

Một trận chiến trước nay chưa từng có đã nổ ra.

Cuộc chiến này không phải vì quan hệ gì đến thứ gì, mà là cuộc chiến giữa Hoàng đế và bách quan văn võ.

Là trận chiến giữa hoàng quyền và tướng quyền.

Ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế một mực dán chặt trên người Lý Thiện.

Nội tâm hắn đã sớm giận không thể kiềm chế được.

Hắn là Hoàng đế.

Không ngờ lại bị phản đối đến mức ấy chỉ vì một chuyện như vậy.

Thiên hạ này có còn là của Lý gia hắn không đây?

Ở bên cạnh, thái giám Lưu Ngôn sắc mặt cũng khó coi, trên thực tế nếu như có thể, hắn ta hi vọng Hoàng đế sẽ nhượng bộ.

Văn võ bá quan ở trên triều đình này, bất kỳ một người nào hoàng đế đều có thể tùy ý thay đổi.

Nhưng khi bách quan tụ tập cùng một chỗ thì lực lượng này sẽ rất đáng sợ.

Bách quan cùng từ chức, đây không phải là một vấn đề tầm thường.

Nếu Hoàng đế kịch liệt hơn sẽ dẫn tới ánh mắt chú ý của thiên hạ, dù sao đối với thịnh thế mà nói, trăm quan cùng từ chức không phải là chuyện tốt.

Tuy nhiên, nếu đứng trên lập trường trung lập thì chuyện này quả thật Vĩnh Thịnh Đại Đế đã hơi nóng lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận