Đại Hạ Văn Thánh

1259 Tri Thánh, mới biết Thánh đạo khó! Đại Hạ trưng thu thuế, quận Giang Trung nộp thuế lương thực!(9)

Rất nhanh, ông đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Vương rồi nói tiếp.

"Nhưng bọn họ không biết."

"Nhi tử của Lý Yến ta, cho dù có như thế nào, cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bỉ ổi thế này."

"Nhưng phụ hoàng biết, ngươi nhất định sẽ đồng ý với bọn họ, bởi vì ngươi muốn tương kế tựu kế, ngươi sẽ bao che cho tất cả sai lầm của chúng, chỉ vì xâm nhập sâu vào trong, từ đó phát động một trận chính biến, để bọn chúng bại lộ ra toàn bộ."

"Lúc này, ngươi sẽ báo cho Cẩm Niên, bảo Cẩm Niên chuẩn bị tốt tất cả, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng."

"Đúng không?"

Sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế nói đến đây.

Ánh mắt nhìn Tần Vương chăm chú.

Mà đối phương vẫn giữ yên lặng.

Nhưng nhịp thở của hắn ta đã hơi rối loạn.

Bởi vì phụ thân của mình, đoán rất chuẩn, chỉ thiếu một khâu duy nhất.

Một khâu cuối cùng.

"Lão nhị."

"Phụ hoàng biết, ngươi không dễ dàng."

"Nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt."

"Từ sau khi lên ngôi, vô số ngày lẫn đêm, kỳ thật phụ hoàng đã nghĩ tới chuyện dịch trữ rất nhiều lần."

"Nhưng sai là sai ở chỗ, ngươi sinh sau mấy năm."

"Đời này, phu hoàng mắc nợ ngươi nhiều lắm."

"Kiếp sau nếu vẫn là phụ tử, phụ hoàng nhất định sẽ trả lại cho ngươi."

Sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế nói đến đây, ông nhịn không được đã rơi lệ.

Những lời này, đều là lời từ tận đáy lòng.

Ông biết Tần Vương đã bỏ ra bao nhiêu, thời điểm năm đó đi theo mình tạo phản, thật sự chịu không ít khổ.

Mỗi lần xông pha chiến đấu, đều là nhi tử này tiến lên.

Vì cái gì?

Bởi vì nó là nhi tử của mình, muốn đề cao sĩ khí, nhất định phải để nó đứng ra.

Nếu không, các tướng sĩ sao có thể phục?

Nhưng mỗi một lần công kích, ông đều nơm nớp lo sợ.

Sợ nghe được tin dữ.

Lúc này.

Hốc mắt Tần Vương đỏ lên, hắn ta cúi đầu, nước mắt ướt nhẹp, vẫn không nói lời nào.

"Lão nhị."

"Cẩm Niên đã làm quá nhiều vì Lý gia chúng ta."

"Có một số việc, cũng nên để nhà chúng ta ra tay giải quyết, không thể mọi chuyện đều để Cẩm Niên tới làm."

"Chờ sau khi những chuyện này kết thúc."

"Phụ hoàng dẫn ngươi đi chinh chiến, phụ tử chúng ta cùng nhau, đánh tới vương đình nước Hung Nô, đánh tận hãn hãi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói đến đây.

Không khỏi hít sâu một hơi, sau đó đứng lên rời đi.

Đợi Vĩnh Thịnh Đại Đế rời đi rồi.

Một lát sau.

Tần Vương ngấn nước mắt, cầm điểm tâm lên, chậm rãi cắn, hòa với nước mắt mà nuốt xuống.

Cũng không phải là lời từ đáy lòng của Vĩnh Thịnh Đại Đế cảm động.

Mà là tất cả những suy đoán của phụ hoàng mình, giống như đúc với suy nghĩ của ông.

Điều này có nghĩa rằng.

Vị phụ thân này của mình, là hiểu rõ mình, cũng tin tưởng minh.

Mà lúc này.

Ở trong Hộ bộ.

Không ít quan viên triều đình đã tụ tập ở đây.

Đương nhiên là vì chuyện thu thuế lương thực quận Giang Trung.

Chúng quan viên đang thảo luận.

Hơn một canh giờ sau, cuối cùng kết quả thảo luận là, Lại bộ Thượng thư và Lễ bộ Thượng thư còn có Hộ bộ Thượng thư, cùng nhau vào lại trong cung, thỉnh cầu Vĩnh Thịnh Đại Đế khai ân, miễn trừ trưng thuế năm nay của quận Giang Trung.

Có điều kết quả rất hiển nhiên, vẫn không thay đổi.

Chuyện này khiến toàn bộ Hộ bộ hoàn toàn trầm mặc.

Cuối cùng, rơi vào đường cùng, Hộ bộ phái mấy vị quan viên đi theo Lễ bộ Thượng thư Dương Khai đến quận Giang Trung.

Nguyên nhân Dương Khai đi rất đơn giản.

Nhằm giảm xuống một chút ảnh hưởng, miễn cho xảy ra mâu thuẫn gì đó.

Cứ như thế.

Trong nháy mắt.

Lại ba ngày trôi qua.

Tần Vương đã trở về phủ, gần kỳ hạn rời kinh.

Nhưng cái gần kỳ hạn này ai cũng không biết là lúc nào, dù sao Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không hạ chỉ.

Mà lương thực thu thuế của các nơi cũng đang lục tục vận chuyển tới.

Cùng lúc đó, có một tin tức tốt truyền tới.

Tin tức quận Giang Nam.

Quyên góp ngân lượng lên tới năm ngàn vạn lượng, đồng thời thương nhân các nơi ở quận Giang Nam, nguyện ý quyên tặng lương thực, nông cụ, trâu cày, cùng một số lượng lớn vật liệu gỗ, trợ giúp ba khu vực tai họa trùng kiến gia viên.

Chuyện này, là phủ Tần Vương nói ra, chỉ vì bà con xa của Vương phi Tần Vương là một phú thương ở quận Giang Nam, đã chủ động kêu gọi, ra sức rất lớn.

Không ai quan tâm tên tuổi bà con xa này của Vương phi là ai.

Đối với Hộ bộ mà nói.

Quận Giang Nam quyên góp ngân lượng cùng các loại vật tư, là những thứ mà họ thực sự đang cần.

Giúp họ thở phào được một hơi.

Sau đó.

Lại qua ba ngày.

Lúc này, sự yên bình trong kinh đô Đại Hạ đã bị phá vỡ vì xảy ra hai chuyện.

Thứ nhất.

Cố Cẩm Niên xuất quan.

Thứ hai.

Quận Giang Trung thu hoạch xong lúa mạch, Dương Khai đã nhận được tổng thu thuế năm nay của quận Giang Trung.

Cố Cẩm Niên xuất quan là một chuyện vui lớn.

Ít nhất là một việc vui đặc biệt lớn với kinh đô Đại Hạ.

Tiếc nuối duy nhất là không có dị tượng.

Rất nhiều người không ngại xa xôi ngàn dặm đến đây vì dị tượng.

Có điều, sau khi Cố Cẩm Niên xuất quan đã lập tức đi tìm Tô Văn Cảnh, lần này ngộ đạo, hắn lắng đọng nội tâm, nhưng lại xuất hiện rất nhiều tư tưởng mới.

Vì vậy hắn muốn đi tìm Tô Văn Cảnh, trò chuyện một vài vấn đề, dù sao Tô Văn Cảnh là Bán Thánh, hắn tìm Tô Văn Cảnh tâm sự khẳng định sẽ có chỗ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận