Đại Hạ Văn Thánh

Chương 766 Từ chối nghị hòa! Tát mặt Tể tướng! Đại Hạ tuyên chiến! Hung Nô nổi giận!(2)

Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đứng về phía dân chúng như vậy sẽ ngày càng ngạo nghễ, đứng ở thế bất bại.

“Cháu trai hiểu rõ.”

Cố Cẩm Niên gật nhẹ đầu.

Rất nhanh khế văn được đưa vào trong ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên xem xét tỉ mỉ phần khế văn này.

Phía trên viết rõ ràng điều kiện các quốc gia.

Vương triều Phù La đồng ý chi năm vạn vạn lượng bạch ngân. Vương triều Đại Kim sẽ phái đến mười vạn tăng nhân, tự trả tiền xây chùa, vì hai nước siêu độ vong hồn.

Vương triều Đại Hạ chỉ cần đồng ý sửa chữa sách sử và đồng ý cho nước Hung Nô thiết lập phòng tuyến là được. Nhưng mà có ghi chú đặc biệt là tu kiến phòng tuyến phải ở dưới sự giám sát của vương triều Đại Hạ.

Xem hết phần khế văn này.

Cố Cẩm Niên quả thật có chút không hiểu.

Vương triều Phù La xuất bạc.

Vương triều Đại Kim phái tăng nhân.

Vương triều Đại Hạ chỉ cần sửa chữa sách sử một chút, cộng thêm việc đồng ý thiết lập phòng tuyến sẽ được trả lại thành Thập Nhị biên cảnh. Đây cùng với tặng không khác gì nhau?

Chuyện sách sử này, đổi hay không đổi thật ra cũng không phải chuyện quá lớn. Bởi vì không phải xóa đi đoạn lịch sử này mà là đổi bút mực không nặng lắm để xúc tiến hữu hảo đoàn kết.

Nhìn xem đối phương cho chỗ tốt gì.

Trả lại thành Thập Nhị chỉ vì sửa chữa sách sửa thì không tính là gì.

Về phần thiết lập phòng tuyến tuy có chút quá phận nhưng cũng không tính là quá đáng. Dù sao trả lợi thành Thập Nhị, thiết lập phòng tuyến còn được. Lúc thật sự khai chiến thì loại phòng tuyến này không có bất kỳ tác dụng gì.

Phần khế văn này nhìn thế nào cũng cảm giác có vẻ không tệ lắm.

Đúng thế.

Cũng không tệ lắm.

Điều kiện trên khế văn này, dù là điều kiện nào đối với vương triều Đại Hạ mà nói chỉ có tốt mà không có xấu.

Cuối cùng Cố Cẩm Niên cũng hiểu vì sao mà Lý Thiện dám trực tiếp vượt quyền.

Thật sự là ông ta có lý do để vượt quyền.

Bởi vì điều kiện này tốt đến mức không cách nào có thể bắt bẻ.

Nếu như khế văn như thế nào thì Lý Thiện thật sự có lý do để giải thích.

“Gia gia, người nhìn.”

Cố Cẩm Niên đưa khế văn cho Cố lão gia tử.

Ông ấy chỉ nhìn lướt qua khế văn sau đó thở dài.

“Cẩm Niên.”

“Ngươi còn chưa hiểu tâm ý của bệ hạ sao?”

Cố lão gia tử nhìn Cố Cẩm Niên, nhịn không được nhắc nhở một câu.

Dứt lời, Cố Cẩm Niên thật sự có chút khó hiểu.

“Từ đầu đến cuối bệ hạ đều không muốn nghị hòa.”

“Trận này.”

“Đại Hạ tất nhiên phải đánh.”

Cố lão gia tử chỉ nói ba câu như vậy lại khiến cho Cố Cẩm Niên ở trong ngọc liễn sững sờ.

Đây thật sự là chuyện hắn không ngờ đến.

Từ đầu đến cuối đều không muốn nghĩ chuyện nghị hòa sao?

Cảm nhận được nghi hoặc của Cố Cẩm Niên, Cố lão gia tử chưa hề nói câu này mà để đội ngũ tiếp tục tiến lên.

Ước chừng sau nửa canh giờ.

Lúc đội ngũ sắp đến thành Đồng Quan, Cố lão gia tử bỗng nhiên lên tiếng.

“Ngừng.”

Ông ấy nói. Sau đó bình tĩnh đi từ trên ngọc liễn đi xuống.

Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng, lập tức đi theo gia gia mình xuống xe.

Đợi sau khi hai ông cháu xuống ngọc liễn.

Cố lão gia tử để đội ngũ tiếp tục tiến lên, về quân doanh Đông Quan.

Đích thân mang theo Cố Cẩm Niên đi về một chỗ khác.

Cố Cẩm Niên không rõ lão gia tử muốn làm gì nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi theo lão gia tử nhà mình tiến lên phía trước.

Hai người đi thật lâu.

Khoảng chừng nửa canh giờ.

Rốt cuộc, lão gia tử dừng lại ở một chỗ bên trong bình nguyên.

Nơi xa là một nghĩa trang.

Chỉ là có chút hoang tàn vắng vẻ.

Nghĩa trang này rất lớn, lớn đến chỉ có thể dùng một chút đá vụn dựng tường thành, xem như phòng hộ.

Lối vào nghĩa trang có một vài tướng sĩ trấn giữ. Sau khi nhìn thấy Cố lão gia tử xuất hiện, những tướng sĩ này cùng nhau đứng nghiêm thân thể.

“Chúng ta gặp qua Trấn Quốc Công.”

Bọn họ thi nhau nói, lộ ra vẻ cung kính vô cùng.

Cố lão gia tử chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì thêm mà đem theo Cố Cẩm Niên tiến lên.

Một già một trẻ đi vào trong nghĩa trang này.

Chốc lát, một trận gió mát phát phơ thổi.

Từng đợt cát vàng thổi đến dưới chân. Mà bên trong nghĩa trang là từng ụ đá rất kỳ quái, không giống các phần mộ bình thường.

Bên trong nghĩa trang rất lớn.

Từng cái ụ xuất hiện trước mặt Cố Cẩm Niên.

Cát vàng cuồn cuộn, lại có một loại hoang vu kỳ lạ.

Không có pho tượng hay đồ vật đặc biệt gì. Thậm chí ngay cả bia mộ đều không có. Chỉ có từng cái ụ đá như vậy.

Nhưng mà bên trên mỗi ụ đá đều để một vài thứ.

Những vật này cũng đều rất cổ quái.

Lão gia tử tiến lên, đi đến đó bỗng nhiên dừng lại.

“Cẩm Niên, ngươi cúi đầu nhìn xem.”

Ông lên tiếng.

Cố Cẩm Niên cúi đầu xuống, nhìn qua khối ụ đá này. Bên trên ụ đá có một tấm da người đã phơi vô cùng khô. Da người cứng ngắc còn có vết ố vàng nhưng bên trên có một dòng chữ màu lam nhạt.

Kiểu chữ vặn vẹo nhưng Cố Cẩm Niên biết là chữ gì.

[Chó Hạ]

Nháy mắt, Cố Cẩm Niên không khỏi nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận