Đại Hạ Văn Thánh

1410 Học thuật chi tranh, khẩu chiến với bầy Nho, tân học vô thượng, Tri hành hợp nhất.(8)

"Lời của đạo hữu, thật sự không tệ."

"Nhưng lời đạo hữu nói, lại có vẻ hư vô mờ mịt, đã có người, sao có thể không phân ra khác biệt đủ loại?"

"Vương triều thống nhất, mọi quyết định đều bởi đế vương, nếu gặp minh quân, vương triều cường thịnh, nếu gặp hôn quân, dân chúng lầm than."

Vân Thọ đạo nhân lên tiếng.

Đem mục tiêu chỉ về đế vương.

Đề tài này vô cùng sắc bén, tất cả mọi người cũng nghe được đây là ý gì.

Không thể trả lời bậy.

Nếu không, đối với Cố Cẩm Niên không phải là một chuyện tốt.

"Tu tiên trường sinh, lại há không mờ mịt?"

"Còn nữa, từ xưa đến nay, có bao nhiêu người thật sự thành tiên?"

"Cho dù thành tiên, độ kiếp phi thăng, đến một thế giới khác, lại làm sao tạo phúc được cho chúng sinh thiên hạ?"

"Chí hướng của Cố mỗ, quả thật là hư vô mờ mịt, nhưng mỗ sẽ đi làm."

"Cố mỗ hôm nay tiến lên trước một bước, ngày mai tiến thêm một bước, có lẽ có một ngày, Cố mỗ sẽ ngã xuống, nhưng bất kể đi được bao nhiêu bước, đều là mở đường cho người đọc sách đời sau."

"Một ngày nào đó."

"Con đường này sẽ đi đến đích."

"Dù mờ mịt, ít nhất, đường nằm ở dưới chân Cố mỗ."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Nói ra lý tưởng của mình, cũng nói ra quyết tâm của bản thân.

"Nói thật hay."

"Đường ở dưới chân, hay cho một câu đường ở dưới chân."

"Trách không được Cố công lại được Khổng Thánh khâm điểm làm Thánh tử."

"Chỉ với chí hướng bực này, ý chí như thế, khiến mỗ thật sự xấu hổ không thôi."

"Mở đường cho người đời sau."

"Nói thật sự rất hay."

Hàng vạn người đọc sách cảm thán, một số Đại Nho còn liên tục gật đầu, thật lòng cảm thấy Cố Cẩm Niên nói lời nói này quá hay.

Mà đối mặt với Cố Cẩm Niên có quyết tâm như thế, Vân Thọ đạo nhân cuối cùng vẫn phải thở dài.

Ông ta không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên lại có quyết tâm đến vậy, lại có chí hướng như vậy.

Trận tranh biện này, ông ta không thua, ai cũng đều không thua, nhưng Cố Cẩm Niên thật sự đã thắng.

"Keng."

Tiếng chuông lại vang lên.

Lúc này, truyền đến một trận hoan hô.

Nhưng mà, mọi người càng kỳ vọng hơn, bởi vì cửa ải thứ ba chính là học thuật chi tranh.

Cũng chính là phần nổi bật nhất.

"Các ngươi nhìn kìa, thiên mệnh cổ tinh có biến hóa."

Có người đột nhiên kinh ngạc hô lên, chỉ vào tình hình phía trên bầu trời, kích động hô to.

Theo lời nói này, mọi người vội vàng đồng loạt nhìn lên phía bầu trời.

Quả nhiên.

Cổ tinh rung động, ngưng tụ ra ánh sáng kinh khủng, người đứng trên trên mặt vốn không thể nào thấy rõ được cổ tinh thiên mệnh, nhưng bây giờ lại sáng đỏ rực, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy hơi đáng sợ.

Chuyện này rất kỳ dị, cũng làm cho mọi người không biết nên nói gì.

"Xem ra, thiên mệnh không bao lâu nữa sẽ giáng lâm đại thế này rồi."

"Đúng vậy, rất có thể."

"Thiên mệnh giáng lâm, đại thế chi tranh sẽ bắt đầu, cũng không biết là phúc hay là họa."

Mọi người đọc sách nghị luận.

Mà đúng lúc này.

Bên trong Tắc Hạ học cung.

Lại vang lên một tiếng chuông.

"Cửa thứ ba."

"Học thuật chi tranh."

"Mời chư vị dời bước đến hậu điện."

Theo giọng nói này vang lên.

Mọi người thu lại ánh mắt, lần lượt đi đến phía hậu điện.

Cố Cẩm Niên cũng bước tới trước.

Nhưng mà đúng lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Cố Cẩm Niên.

Là bóng dáng của Tô Văn Cảnh.

"Cẩm Niên."

"Ngươi thật sự không nắm chắc sao?"

Tô Văn Cảnh lại xuất hiện, trong ánh mắt đầy tò mò.

"Đúng vậy."

Cố Cẩm Niên gật đầu, hắn đối với Tri hành hợp nhất, vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn, cũng không dám nói lời cứng rắn gì.

"Ai da."

Nghe được lời này, Tô Văn Cảnh hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể thở dài một hơi.

"Tiên sinh về rồi, đánh thắng không?"

Cố Cẩm Niên không xoắn xuýt chuyện học thuật nữa, mà hỏi thăm Tô Văn Cảnh lúc này đã quay về, có phải là thắng rồi không.

"Không thắng."

"Nhưng mà cũng chẳng thua đến đâu."

"Cẩm Niên, đợi lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng nói gì hết, có lão phu đây rồi."

Tô Văn Cảnh lên tiếng, vỗ vỗ bả vai Cố Cẩm Niên.

Thế đã tạo lên rồi.

Nếu như đợi lát nữa, Cố Cẩm Niên chủ động nói rõ mình vẫn chưa lĩnh ngộ được tân học, chuyện này với Cố Cẩm Niên mà nói, không phải chuyện tốt.

Ông thấy, Cố Cẩm Niên nên đi trên con đường vô địch.

Một đường hát vang.

Mà nay, ở khía cạnh học thuật lại giữa đường gãy gánh.

Đây không phải chuyện tốt.

Có lẽ Cố Cẩm Niên cũng không thèm để ý, nhưng đối với đại thế thiên hạ mà nói, không phải một chuyện tốt.

Nhất là thiên mệnh sắp giáng lâm.

Kỳ vọng của người đọc sách thiên hạ với Cố Cẩm Niên, cũng là một loại thiên mệnh, nếu Cố Cẩm Niên chủ động thừa nhận mình không được, quả thật sẽ dẫn ra một vài chuyện không tốt.

"Tiên sinh."

"Có một số việc."

"Không cần thiết phải che giấu."

"Ta có cách nghĩ của ta."

Nghe Tô Văn Cảnh nói như vậy, Cố Cẩm Niên lắc đầu, hắn biết Tô Văn Cảnh có ý tốt, nhưng hắn càng biết rằng.

Mình phải bắt đầu đối diện với bản thân.

Nhất là khi muốn tiếp xúc với Thánh đạo.

Nghe nói như thế, Tô Văn Cảnh không khỏi sững sờ, nhưng nghĩ kĩ lại, cuối cùng ông nhẹ gật đầu, không nói thêm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận