Đại Hạ Văn Thánh

Chương 225 Bí mật của Tô Hoài Ngọc, người đứng sau hậu trường, hội thơ Đại Hạ sắp tới 5

Vẫn thích ngốc bạch ngọt hơn một chút.

Chẳng qua, khi Cố Cẩm Niên chuẩn bị tiếp tục nằm xuống giường.

Một thanh âm bình tĩnh vang lên.

"Ngươi có tin lời nàng ta không?"

Âm thanh vang lên.

Đó là Tô Hoài Ngọc.

Cũng không biết từ khi nào hắn đã xuất hiện trong phòng, có chút xuất quỷ nhập thần.

"Ngươi có tin không?"

Cố Cẩm Niên không trả lời, mà hỏi ngược lại Tô Hoài Ngọc.

"Tin."

Tô Hoài Ngọc rất trực tiếp, không có bất kỳ do dự nào.

"Vì sao?"

Thần sắc Cố Cẩm Niên có chút nghiêm túc, kỳ thật hắn cũng tin tưởng lời của Dương Hàn Nhu, nhưng vẫn giữ lại một chút hoài nghi, chỉ là không nghĩ tới Tô Hoài Ngọc lại tin tưởng như vậy.

"Nữ nhân xinh đẹp, sẽ không nói dối."

Tô Hoài Ngọc thản nhiên mở miệng.

Câu trả lời này làm cho Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc.

Được lắm, không hổ là Tô Hoài Ngọc.

"Dựa theo ý tứ của nàng ta, cộng thêm suy đoán của chúng ta lúc trước, có thể xác định chuyện ta chết đuối nhất định không phải là chuyện ngẫu nhiên."

"Có người muốn hại ta, hơn nữa người này vẫn đang trốn ở trong chỗ tối."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, tự mình suy luận một phen.

Nhưng mà, Tô Hoài Ngọc lại lắc đầu nói: "Không nhất định là trốn ở chỗ tối, rất có thể, hắn liền ở chỗ sáng, chỉ là sự tình bại lộ, không dám lộ diện mà thôi.”

Tô Hoài Ngọc lại phủ quyết quan điểm của Cố Cẩm Niên.

Đừng âm u hóa tất cả kẻ thù, không chừng người ta là đang quang minh chính đại xuất hiện ở bên cạnh ngươi.

"Chỗ sáng?"

"Ngươi nói là, đồng môn trong Văn Tâm Thư Trai?"

Cố Cẩm Niên trước tiên nghĩ đến chuyện này.

"Rất có khả năng."

Tô Hoài Ngọc gật đầu.

Trong phút chốc, Cố Cẩm Niên không khỏi trầm tư, đồng môn trong Văn Tâm Thư Trai, nhân số không nhiều lắm, hơn nữa cả đám đều là người có thân phận có bối cảnh.

Bọn họ không cần phải tìm mình gây phiền toái, hoặc là nói, bọn họ không có lá gan tìm mình gây phiền toái, hại chết chính mình đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.

"Khả năng không lớn."

"Bọn họ không có lá gan này, chủ yếu nhất chính là, không có đủ lợi ích thúc đẩy, bọn họ không thiếu bạc, cũng không thiếu tiền đồ tương lai, hơn nữa cho dù là Trương Hàm, cũng không có sinh tử đại cừu với ta."

"Ta càng cho rằng, người này nằm trong nhóm phu tử các loại, dù sao bọn họ thân ở vị trí cao, chuyện ta chết đuối, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến những quan văn trên triều đình này."

Cố Cẩm Niên lắc đầu.

Tuy rằng Tô Hoài Ngọc là đệ nhất thần bộ của Đại Hạ, nhưng Cố Cẩm Niên cũng không có khả năng đi theo tư duy của người khác.

Phải có phán đoán của riêng mình, người khác có nói tốt hơn nữa, cũng chỉ là để tham khảo.

"Thế tử điện hạ, ngươi có biết vì sao ta luôn có thể phá được một ít kỳ án không?"

Tô Hoài Ngọc không tiếp tục giải thích cái gì, mà là hỏi một câu như vậy.

"Tại sao?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

"Vụ án có thể dùng tư duy thông thường đi phá cũng không phải là kỳ án, càng không có khả năng, càng cổ quái, lại càng phải dùng tư duy khác biệt để suy xét."

"Thậm chí, ta hoài nghi thế tử chết đuối, có thể liên quan đến Cố gia .”

Giọng nói của Tô Hoài Ngọc bình tĩnh.

Nhưng lời này vừa nói, Cố Cẩm Niên trầm mặc.

Có liên quan đến Cố gia?

không có khả năng.

Hắn biết Tô Hoài Ngọc đang suy nghĩ cái gì, Cố gia để cho mình chết đuối, tạo ra ảo giác thiếu chút nữa chết, sau đó dùng chuyện này để làm suy yếu quan văn.

Chính là một màn kinh điển.

Nhưng Cố Cẩm Niên hoàn toàn không tin, bởi vì Cố gia không nhất định phải làm như vậy, hơn nữa Cố gia cũng không cần làm như vậy.

Tô Hoài Ngọc đem lòng người nghĩ quá hiểm ác, cũng quá đánh giá Cố lão gia tử theo vẻ bề ngoài.

"Gia gia ta, tuyệt đối không phải như trong tưởng tượng của ngươi."

Cố Cẩm Niên thản nhiên mở miệng.

Hắn không trực tiếp phủ nhận, cũng không tức giận, mà là vô cùng bình tĩnh mở miệng.

Vừa nói xong, Tô Hoài Ngọc liền có thể hiểu được ý nghĩ của Cố Cẩm Niên.

"Đây chỉ là một suy đoáni, thế tử điện hạ đừng để ở trong lòng."

"Bất quá có manh mối thì cũng dễ làm."

Tô Hoài Ngọc không rối rắm, bởi vì đây chỉ là một ý nghĩ của hắn mà thôi.

Không hơn.

Cũng vào lúc này, Cố Cẩm Niên tiếp tục mở miệng.

"Quận Giang Ninh hôm nay chỉ sợ sẽ có gió tanh mưa máu đấy."

Hắn vừa lên tiếng.

Vừa nhìn về phía quận Giang Ninh.

"Thế tử điện hạ có ý gì?"

Lúc này đến phiên Tô Hoài Ngọc có chút tò mò.

"Triều đình hạ ý chỉ, quận thủ Giang Ninh chỉ sợ trước tiên sẽ khống chế tất cả gian thương."

"Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là sẽ áp giải vào đại lao, sau lưng những người này cũng có không ít thế lực."

"Ngẫm lại cũng biết, biết nhiều bí mật như vậy, bọn họ sống không quá ngày mai."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh nói.

"Thế tử lo lắng nhiều rồi, triều đình đã sớm bố trí xong, trọng phạm như vậy, sao có thể bị ám sát."

Tô Hoài Ngọc vẫn không cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì lớn.

Lời này vừa nói, Cố Cẩm Niên không cho là đúng, lắc đầu nói.

"Tô huynh."

"Lần đầu tiên nghe danh ngươi, là bởi vì ngươi thả đi dư nghiệt của Kiến Đức, nên bị nhốt vào đại lao."

"Về sau bản thế tử điều tra một ít tư liệu về Tô huynh, lúc ấy Tô huynh không chỉ là đang điều tra dư nghiệt của Kiến Đức, hơn nữa còn đang điều tra một vụ án khác."

"Vụ án này là Khai Nguyên Ngự Sử án."

"Liên quan đến mười sáu Ngự Sử, trước sau liên lụy hơn một ngàn người, toàn bộ đều đầu rơi xuống đất."

"Cho nên, Tô huynh thả dư nghiệt của Kiến Đức, kỳ thật cũng không đơn giản như vậy, mà chính là muốn dẫn rắn xuất động, điều tra  Khai Nguyên Ngự Sử án, bởi vì ngươi biết, trong triều đình có dư nghiệt của Kiến Đức, hơn nữa thân phận địa vị của người này, cực kỳ cao."

"Vì đang âm mưu một chuyện đại sự, ngươi mới thả dư nghiệt của Kiến Đức, là bởi vì không muốn đả thảo kinh xà đúng không?"

Cố Cẩm Niên thản nhiên lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận