Đại Hạ Văn Thánh

1304 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(10)

Một cục băng cao một thước, ít nhất phải tốn hai lượng bạc, bọn họ không nỡ.

Mua chút vụn bằng thì còn nghe được.

Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh vang lên.

Xuy!

Xuy!

Xuy!  

Tiếng móng ngựa cửa ngoài cửa vọng vào, một chiếc xe ngựa xuất hiện, sau đó mấy trăm nam nhân cường tráng xuống xe, bê những tảng băng lớn từ trong xe ngựa xuống.

Nhìn thoáng qua, chí ít cũng có mấy trăm tảng băng cực lớn, mỗi tảng băng này cao hai mét, giá thấp nhất cũng phải năm lượng bạc.

"Có chuyện gì vậy?"

"Xảy ra chuyện gì nha?"

"Các người đưa băng đá tới đây làm gì? Có nhầm lẫn gì không?"

Toàn bộ nhân viên Công Bộ đều ngạc nhiên.

Lát sau, một người đàn ông trung niên cười hà hà bước tới.

"Xin hỏi Từ Vân đại nhân có ở đây không?"

Người đàn ông vừa cất tiếng hỏi, một ông lão bước ra, vẻ mặt tò mò.

"Ngươi là?"

"Đại nhân, thảo dân là người làm của kho băng, những khối băng này là do Thượng Thư đại nhân đặt hàng."

"Tổng cộng 400 khối băng lớn, mời ngài kiểm tra và xác nhận."

Người đàn ông trung niên nói rõ ngọn ngành.

Ngay khi nghe đến đó, mọi người ở đây đều đứng hình ngơ ngác.

Bốn trăm khối băng,tính ra là hai ngàn lượng bạc, khối băng này chỉ trong một ngày sẽ tan chảy hết, đây chẳng phải là quá xa xỉ quá hoang phí rồi sao?

"Vậy cái này, cái này… bao nhiêu tiền chứ?"

Từ Vân nuốt nước miếng, ông ấy không hiểu, Công hộ hàng năm cũng chỉ dư  có hơn ba mươi vạn lượng bạc, sao có thể tiêu xài hoang phí như thế được.

"Đại nhân, Thượng thư đại nhân đã trả tiền hết rồi, ngài chỉ cần kiểm tra và xác nhận đã nhận đủ là được."

Người đàn ông trung niên với nói vừa nở nụ cười.

"Trả hết rồi?"

Người trong Công Bộ cũng chẳng hiểu chuyện gì, băng đá cũng đã kiểm tra xong rồi.

Sau đó mọi người thấy mấy trăm tráng hán bê từng khối băng to bự đặt ở từng phòng, cả cả ngoài hành lang cũng có.

Chỉ trong chốc lát, cảm giác mát lạnh hoàn toàn xua đi cái nóng giữa thời tiết oi ả nóng bức này.

Các khối băng bị một lớp vải chùm kín giúp giảm tốc độ tan chảy.

Nhưng Từ Vân vẫn hơi lo lắng.

"Để ở đây làm gì, băng sẽ tan hết mất."

Đặt khối băng ở ngoài hành lang, băng sẽ tan hết, thật sự quá lãng phí, nên cắt băng bỏ vào trong nước mới có thể tận dụng tối đa giá trị của khối băng đó.

Nhưng những người này chỉ cười nói.

"Đây là ý của Thượng Thư đại nhân, ông ấy nói muốn toàn bộ Công Bộ mát lên một chút, đằng sau hãy còn một mẻ băng nữa, nếu có gì không hiểu thì ngài hỏi Thượng thư đại nhân nhé, thảo dân thật sự không biết gì cả."

Nói xong câu này, người đàn ông đó cẩn thận cất biên lai và bỏ đi.

Các quan viên của Công Bộ vô cùng bàng hoàng.

"Đây là chuyện gi?"

"Chuyện gì xảy ra với Vương Thượng thư vậy?"

"Từ khi nào mà Công Bộ giàu như vậy? Bỏ đá ngoài hành lang để giải nhiệt? Những chuyện này may ra chỉ có Hộ Bộ mới dám làm nha."

"Được lắm, thời tiết này dù đúng là nóng thật, nhưng loại hành vi chà đạp lên tiền bạc như vậy, thật  không chấp nhận được a."

Đám người ngươi một câu ta một câu, nái loạn hết cả lên.

Nhưng mà một khắc sau.

Lại một tràng tiếng vó ngựa vàng lên.

"Thượng Thư đại nhân tới rồi."

Nghe thấy thế, không ít quan viên vội vàng chạy ra ngoài cổng Công Bộ.

Chỉ là khi bọn họ xuất hiện ở cổng Công Bộ, bọn họ kinh ngạc phát hiện, có rất nhiều xe ngựa dừng trước cửa Công Bộ. Mà trên xe chất toàn là tơ lụa thượng hạng, còn có cả các loại quà hộp lễ vật bánh trái.

Lúc này, Vương Khải Tân từ trên xe ngựa nhảy xuống, trên tay còn vuốt một khối ngọc bội, vẻ mặt đắc ý xuân phong

"Vương đại nhân, đây là chuyện gì a?"

Đứng ngơ ngẩn nhìn đoàn người ngựa mất một khắc, Từ Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bèn lên tiếng hỏi.

Nhưng mà Vương Khải Tân không lập tức trả lời câu hỏi của Từ Vân, ông ấy nhìn về phía những quan viên của Công Bộ, cất giọng dặn dò.

"Trên xe là tơ lụa, bánh trái, lễ vật mà lão phu chuẩn bị cho các ngươi, mỗi người một phần, không cần tranh đoạt của nhau." 

"Mỗi người hai thớt tơ lụa, cầm về bảo người may cho mấy bộ quần áo, mấy cho mình và cho người thân luôn, tiền công may vá báo lại cho Từ Vân là được."

"Nhớ rõ, sau này người của Công Bộ chúng ta, khi ra ngoài thì phải ngẩng cao đầu thẳng lưng ưỡn ngực cho lão phu, nói chuyện cũng phải mạnh mẽ kiên cường lên, một bộ quần áo đừng có mà mặc ba năm bảy năm nữa." 

"Nếu sau này lão phu còn thấy các ngươi nghèo túng hề hề thì đừng trách lão phu không khách khí."

"Còn nữa, trước khi về mọi người nhớ ghé vào kho bạc, nhận hai trăm lượng bạc, đây coi như là tiền công cho sự nỗ lực vất vả của mọi người thời gian qua."

"Ta đã bao trọn Thiên Hương uyển trong vòng bảy ngày, bảy ngày này, bữa nào các ngươi cũng phải đến ăn cho ta, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, muốn dắt ai tới ăn cùng thì dắt"

"À còn nữa, ba ngày nữa tới Bảo Trai các lấy giày, ta đã đặt cho các ngươi mỗi người ba đôi giày mới, bây giờ tất cả phải xốc lại tinh thần, ăn mặc thật xinh đẹp cho ta."

Vương Khải Tân cất giọng, to vang như chuông đồng
Bạn cần đăng nhập để bình luận