Đại Hạ Văn Thánh

Chương 572 Tắc Hạ Học Cung, học thuật chi tranh, hai đạo thiên mệnh, không thể không tranh.(5)

Nhưng nói xong lời này, lại nhìn Tô Hoài Ngọc, người sau vẫn im lặng không nói, Cố Cẩm Niên cũng nháy mắt ngộ ra.

Khá lắm.

Khá lắm.

Gia hỏa này ăn cả hai đầu, chỉ sợ trước lúc đó hắn sẽ liên hệ với Hoàng đế trước.

Một chữ.

Tuyệt.

"Ngươi không sợ xảy ra chuyện à?"

Cố Cẩm Niên có chút bó tay, ăn hai đầu tất nhiên tốt, nhưng nếu bị cường giả ma đạo phát hiện, đây chẳng phải là phiền phức?

Nhận lấy ba cái cổ lệnh này, Cố Cẩm Niên cũng đã quyết định chủ ý.

Nếu sử dụng hết ba cái, nhất định phải bái hắn làm thầy, vậy chẳng phải mình chỉ dùng hai cái là được?

Miễn phí hai lần, được lợi nha.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên thốt ra lời này, Tô Hoài Ngọc có chút khó chịu.

"Là đã bị phát hiện."

"Tiền bối mới bảo ta chuyển lời cho ngài."

"Ba cổ lệnh này, nếu sử dụng hết, trực tiếp bái sư."

"Nếu trong vòng mười năm vẫn không dùng hết, hắn sẽ giết ta."

Tô Hoài Ngọc có phần khóc không ra nước mắt.

"Giết ngươi làm cái gì?"

Cố Cẩm Niên hơi nghi ngờ hỏi?

"Ý của tiền bối là, ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ không đứng nhìn tay chân của mình bị giết."

"Thế tử điện hạ, không bằng thế này, chờ đến năm thứ chín, ngươi ủy khuất một chút, bái hắn làm thầy, Tô mỗ đã duyệt vô số người, người này rất mạnh, hơn nữa thực lực cũng siêu phàm."

"Ngươi bái hắn làm thầy, tất nhiên có thể thành người tài."

Trái lại Tô Hoài Ngọc cũng rất biết điều, khai báo đúng sự thật.

"Được rồi."

"Chín năm, thời gian này quá dài, sau này hãy nói đi."

"Tô huynh, chuyện trước đó để ngươi điều tra, kết quả như thế nào?"

Cố Cẩm Niên khoác vai Tô Hoài Ngọc, đi về phía thư viện, đồng thời hỏi đến những chuyện này.

Nhưng mà đối với Cố Cẩm Niên kề vai sát cánh, Tô Hoài Ngọc lại vươn tay đẩy ra, tỏ vẻ lạnh lùng.

"Thế tử điện hạ."

"Những chuyện khác, Tô mỗ cũng không để ý, nhưng nam tử với nhau mà cứ bá vai bá cổ, ngài vẫn nên tận khả năng bớt làm vậy đi."

Tô Hoài Ngọc mười phần lạnh nhạt.

"Kề vai sát cánh cũng không được?"

Cố Cẩm Niên hơi tức giận, gia hỏa này có bệnh đúng không.

"Thứ nhất là “xét duyệt” rất nghiêm ngặt."

"Thứ hai là mỗi ngày nhiều người nhìn chằm chằm ngươi như vậy, bá vai bá cổ sẽ bị hiểu lầm."

"Dù sao, biết đâu lại có fan hâm mộ nữ thì sao?"

Tô Hoài Ngọc rất dửng dưng, lại bắt đầu lên cơn.

Cố Cẩm Niên cũng đã thành thói quen, tên này đầu óc có vấn đề, có đôi khi cứ thích nói mấy thứ không thể nào hiểu được.

Bất quá cũng bình thường, đã từng ngồi tù, Cố Cẩm Niên cũng sâu sắc hiểu rõ ngồi tù có bao nhiêu chua xót rồi.

Đây là hắn dốc lòng ngộ đạo, chứ nếu hắn không buông lỏng tâm tình, phát điên là chuyện rất bình thường.

Mà Tô Hoài Ngọc sinh hoạt lao ngục, khẳng định phải thảm hơn so với hắn, có chút tố chất thần kinh cũng hợp tình hợp lý.

"Sự tình như thế nào?"

Cố Cẩm Niên tiếp tục hỏi.

"Bệ hạ đang tra rõ nên rất nhiều chuyện ta không tiện đi điều tra."

"Nhưng ta biết đại khái được một chút."

"Có thể là có người đang luyện chế chín đại tà khí."

Tô Hoài Ngọc lên tiếng, đưa ra câu trả lời.

"Chín đại tà khí?"

Cố Cẩm Niên hơi thắc mắc.

"Nho đạo có chín Thánh khí, tự nhiên bàng môn tà đạo cũng có chín đại tà khí."

"Có một tà khí gọi là nhân dục(dục vọng của con người), cái tà khí này cần dựa vào máu tươi của người để nuôi nấng, nếu tế ra, có thể khiến ham muốn của con người tăng cường vô hạn, biến thành vũ khí giết chóc."

"Nếu lợi dụng tốt, ở trên chiến trường sẽ có uy lực không gì sánh kịp, thế tử không ngại thì hãy tưởng tượng to gan hơn một chút, ngươi dẫn một vạn quân tinh nhuệ, đối mặt với một vạn dân chúng bình thường, nhưng những người dân này đều không cần mạng, không có cảm giác đau, chỉ biết chém giết."

"Ngươi có mấy phần thắng?"

Tô Hoài Ngọc nói ra uy năng của chín tà khí.

"Đại khái có xác suất thắng, nhưng khẳng định phải bỏ ra cái giá rất thê thảm."

Cố Cẩm Niên vẻ mặt nghiêm túc.

Một vạn quân tinh nhuệ mạnh thì có mạnh, nhưng đụng phải người không cần mạng, vậy sẽ không giống nữa, mặc dù kết quả khả năng vẫn sẽ thắng.

Nhưng cái giá phải trả nhất định rất lớn.

Trong chiến tranh quan trọng nhất chính là sĩ khí.

Sĩ khí sa sút, mười vạn cũng đánh không lại ba vạn phe địch.

Sĩ khí dâng cao, ba vạn diệt mười vạn cũng có thể.

Tham vọng của người này, thật đúng là đáng sợ.

"Nhưng tại sao phải dùng máu tươi của bách tính Đại Hạ?"

"Phí tổn quá cao không nói, hơn nữa nếu bị phát hiện thì sẽ chọc đến phiền phức nhất định."

Chỉ là, Cố Cẩm Niên lại đưa ra nghi hoặc.

Có thể tiếp thu giả thiết này, nhưng tại sao muốn dùng máu tươi của bách tính Đại Hạ? Điều này có chút không phù hợp với lẽ thường.

Dù sao nhân khẩu của Đại Hạ, cũng không phải là nhiều nhất.

Nhân khẩu Vương Triều Đại Kim nhiều hơn gấp hai lần so với Đại Hạ, Vương Triều Phù La cũng không ít, hơn nữa Vương Triều Phù La là ở trên hải đảo, chung quanh còn có hơn trăm hòn đảo to to nhỏ nhỏ.

Vả lại phương bắc cũng có rất nhiều tộc du mục, nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác lại chọn Đại Hạ?

"Đây cũng là chỗ mà ta nghi ngờ."

"Cụ thể như thế nào, ta cũng không rõ, chỉ có chờ bệ hạ điều tra đi."

Tô Hoài Ngọc lắc đầu, chuyện này hắn cũng không rõ ràng.

"Ừm."

Cố Cẩm Niên đã không còn gì để nói, nên làm đã làm, có một số việc xác thật chỉ có thể chờ đợi người phía trên điều tra ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận