Đại Hạ Văn Thánh

1098 Bệ hạ! Đại Hạ ta giàu rồi! Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc!(5)

"Cái khác?"

Cố Ninh Nhai nhíu mày suy nghĩ , sau đó vỗ đầu một cái nói.

"Bệ hạ, Cẩm Niên còn nói mấy câu."

"Để bệ hạ vất vả một phen, lên kế hoạch cho tương lai của Đại Hạ, vấn đề lương thực tồn trữ ở các nơi, toàn bộ ghi chép lại, giết một nhóm người, cũng đến lúc phải bắt đầu xây dựng thêm quan khố rồi, chỉ sợ quan khố các nơi đều chứa đầy hết, không xây dựng thêm không được."

"Còn có chuyện Binh bộ mở rộng quân đội, bệ hạ cũng phải suy tính, còn phải bồi dưỡng chiến mã, rèn đúc binh khí gì đó, dù sao cũng một đống chuyện, cụ thể thì thần thật sự cũng không rõ ràng."

"Đại khái là, Đại Hạ ta giàu rồi, có thể ra sức bồi dưỡng, đừng tiết kiệm, keo kiệt bủn xỉn thì sao có thể hiển lộ rõ phong phạm của đại quốc được?"

Cố Ninh Nhai nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế cười vang.

"Ha ha ha ha, người hiểu ta cũng chỉ có Cẩm Niên, Cẩm Niên quả nhiên là điệt nhi tốt của trẫm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cười ra tiếng.

Nếu như một năm thật sự có thể sản xuất nhiều lương thực như vậy, lại phổ biến chính sách mới, vậy thu nhập quả thực là bùng nổ, chính xác có thể xây dựng thêm Binh bộ.

Tưởng tượng một chút thôi mà da đầu ông cũng run lên.

Vương triều Đại Hạ thiết triều, mỗi ngày cãi tới cãi lui lai là vì cái gì? Không phải là bạc sao? Không phải là vấn đề lương thực sao?

Bây giờ Đại Hạ có ngũ đại quân doanh, bốn trăm vạn tướng sĩ, một năm sau chờ quận Giang Trung ổn định, trực tiếp tăng thêm bốn trăm vạn quân, mở rộng đến thập đại quân doanh, sau đó phối hợp binh chủng, tạo ra trăm vạn thiết kỵ.

Một trăm vạn thiết kỵ, bảy trăm vạn bộ binh.

Ngẫm lại xem khoa trương cỡ nào.

Hơn nữa theo lương thực tăng thêm, nhân khẩu Đại Hạ cũng sẽ tăng lên, kinh tế mậu dịch phồn vinh, đến lúc đó không còn nơi nào nghèo khổ nữa.

Trực tiếp sửa đường, sửa cầu xây đường, tạo ra thuyền rồng bảo thuyền cũng không cần kiêng dè, dân chúng ăn no uống đủ, người người tập võ, muốn tu tiên thì đi tu tiên, muốn đọc sách thì đọc sách, ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có nhân tài.

Cái gì? Ngươi muốn niệm Phật? Không được.

Vì sao không được? Bởi vì điệt nhi của ta không thích đệ tử Phật môn.

Cái gì? Ninh Vương lão ca, ngươi muốn tạo phản à?

Được thôi, trực tiếp phái hai trăm vạn tướng sĩ đi qua, không đánh lộn với ngươi, chỉ đi qua hạ trại ăn cơm, bao vây địa bàn của ngươi, chuyện gì cũng không làm, chỉ ăn uống ngủ nghỉ, không có việc gì lại diễn tập quân đội một chút.

Ngươi muốn đánh sao? Không thành vấn đề, năm mươi vạn thiết kỵ xung phong, đừng nói với trẫm kỹ xảo hay không kỹ xảo gì đó, một kẻ khỏe hơn người, đánh thắng mười người biết võ, năm mươi vạn thiết kỵ tấn công, hai trăm vạn tướng sĩ phất cờ hò reo, không đánh ngươi đến chết, coi như Ninh Vương ngươi mạng dài.

Nước Hung Nô?

Đến lúc đó, còn có nước Hung Nô sao?

Diệt sạch đám hỗn tạp các ngươi.

Vẫn là Cẩm Niên có tầm nhìn lâu dài.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đã bắt đầu tự bổ não ra cảnh tượng mình mang binh mã đạp Hung Nô.

Cái gì? Vì sao không phải Trấn Quốc Công mang binh?

Ông ấy già rồi.

Đã đến tuổi dưỡng lão rồi đúng không? Thân là Hoàng đế Đại Hạ, đế vương Đại Hạ nên để công thần thật vui vẻ, thoải mái nhàn hạ trôi qua ngày lành tháng tốt đúng không?

Loại chuyện cực khổ này, vẫn là để vị hoàng đế là ta đây tới làm đi, Cố lão gia tử nghỉ ngơi cho thật tốt, cứ ở nhà đợi tin mừng từ trẫm là được rồi.

Vui quá là vui.

Vĩnh Thịnh Đại Đế mặt đỏ rần, cười đặc biệt sung sướng, trong mắt Cố Ninh Nhai lại hiện lên vẻ khác thường.

"Ôi chao, đúng rồi, bệ hạ, Cẩm Niên còn nhắc đến một chuyện nữa."

Lúc này, Cố Ninh Nhai lại nghĩ tới một việc.

"Chuyện gì, chuyện gì, nhanh nói cho trẫm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế vẻ mặt tươi cười.

"Cẩm Niên nói, chuyện này, hắn góp sức tám phần, ta bỏ công bỏ sức hai phần, Cẩm Niên không cần những công lao này, tránh cho càng nhiều người nhắm vào hắn, không bằng để cho ta lĩnh công thôi, bệ hạ, ngài cũng biết ta mà, Cố lão lục ta xưa nay không thích đoạt công lao."

"Ta chỉ cầm công lao thuộc về ta, hai phần là được, ngài xem rồi xử lý nhé."

Cố Ninh Nhai cười hì hì nói.

Bệ hạ đang vui vẻ như vậy, mình thuận mồm nhắc lại một câu, để Vĩnh Thịnh Đại Đế nhớ đến chuyện phong Hầu cho mình.

Nhưng ngay sau đó, Vĩnh Thịnh Đại Đế thay đổi vẻ mặt.

Sau đó đá tới một cước.

"Cút."

"Cả ngày chỉ biết hưởng ké công lao, xéo đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không thèm để ý Cố Ninh Nhai, gia hỏa này đã không còn giá trị lợi dụng, có thể cút rồi.

Về phần thương tâm hay không thương tâm thì như thế nào?

Thật sự khó chịu thì tự cút đi khóc một mình đi.

"Bệ hạ, ngài chơi chiêu này sao?"

Cố Ninh Nhai choáng váng, mặc dù lời này là ta tự chế ra, nhưng vừa lợi dụng ta xong là một cước đá văng?

Thật sự có chút quá đáng rồi đấy?

"Xử lý chuyện quận Giang Trung cho tốt đi."

"Đợi giải quyết xong xuôi, phong cho ngươi cái Hầu vị."

Đương nhiên, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không phải thật sự vô tình, bây giờ quả thật là một chuyện vui lớn kinh thiên, ông cũng thực hiện hứa hẹn, phong Hầu cho Cố Ninh Nhai.

Phong Hầu, ý nghĩa rất lớn.

Cũng không phải có thể tùy tiện phong, theo lý là nên phong Hầu cho Cố Cẩm Niên, nhưng Cố Ninh Nhai nói không sai, Cẩm Niên danh tiếng quá lớn, nên bảo vệ hắn thật tốt, không thể bởi vì yêu thích, mà ban cho chỗ tốt vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận