Đại Hạ Văn Thánh

1239 Mười hai Đại Nho vạch tội Tần Vương, bằng chứng như núi. Vĩnh Thịnh Đại Đế giận dữ(7)

Như thế.



Trong nháy mắt.



Đã đến hôm sau.



Chuyện Đại Hạ xảy ra Thiên tai vẫn là sốt dẻo nhất chủ đề, nhưng chuyện Tể tướng Lý Thiện bị chém đầu cả nhà cũng bị truyền đến các quận các phủ. Trong lúc nhất thời, độ nóng của chủ đề không thua gì Đại Hạ xảy ra Thiên tai.



Đường đường là Tể tướng bị tóm nhập đại lao, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ.



Nhưng mà tội danh của Lý Thiện rước lấy vô số thóa mạ của dân chúng.



Chỉ có một vài thế gia quyền quý tinh tường, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.



Mà đối với kinh đô Đại Hạ mà nói, bọn họ thật sớm liền biết rõ Lý Thiện bị tóm, cho nên dân chúng kinh đô Đại Hạ vẫn luôn nghị luận việc này.



Vốn cho rằng chuyện này nên là chủ đề nóng bỏng nhất gần nhất mấy ngày nay, lại không nghĩ rằng, một tin tức mới, khiến cho kinh đô Đại Hạ sôi trào.



Mười hai vị Đại Nho của Ngự Sử đài liên hợp thượng tấu, công kích Tần Vương, vì cầu chiến tích, không để ý tướng sĩ, hi sinh vô ích trên vạn người.



Chuyện này trực tiếp dẫn tới triều đường Đại Hạ một mảnh xôn xao.



Tần Vương tiến về quận Đông Lâm cứu tế, bây giờ tình hình tai họa đã ổn định rồi. Mặc dù hoàn toàn là dựa vào Cố Cẩm Niên, nhưng Tần Vương không có công lao cũng có khổ lao.



Cũng không ngờ rằng bây giờ bị người vạch tội. Hơn nữa còn là mười hai vị Đại Nho của Ngự Sử đài tự mình ra mặt. Đây cũng không phải là việc nhỏ.



Mười hai vị Đại Nho tự mình ra mặt, Vĩnh Thịnh Đại Đế nhất định phải lập tức xử lý việc này.



Không chỉ mười hai vị Đại Nho ra mặt, rất nhanh, Lại bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư, còn có Binh bộ Thượng thư đều ít nhiều thu được một chút chứng cứ phạm tội.



Liên quan tới chứng cứ phạm tội của Tần Vương gồm có khẩu cung của tướng sĩ, dân chúng. Đại khái ý tứ chính là, Tần Vương làm việc cấp tiến, hoàn toàn không để ý an nguy của dân chúng, cũng không để ý tướng sĩ chết sống.



Vì cứu một người, để mấy trăm vị tướng sĩ xông vào tử địa, người cũng không cứu được trở về. Mấy trăm vị tướng sĩ chỉ có ba người chạy trốn, toàn thân trên dưới toàn là vết bỏng, mà Tần Vương không quan tâm, thậm chí bởi vì vấn đề cứu viện thương binh.



Sợ ảnh hưởng quân tâm, cũng sợ ảnh hưởng tốc độ cứu viện đã trực tiếp mặc kệ, mặc kệ tự sinh tự diệt.



Thứ hai là, chính chuyện xử lý hậu cần là do huynh đệ tướng sĩ của Tần Vương làm. Thiên Vũ quân đi liều mạng nhưng một chút dược vật cũng bị hộ vệ Tần Vương cướp đi. Thiên Vũ quân còn phải xếp hàng, dù là thương thế nghiêm trọng cũng nhất định phải qua các loại xét duyệt.



Bởi vì chuyện này, khiến cho một số tướng sĩ hi sinh vô ích, bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.



Lại có, núi lửa xảy ra, một vài dân chúng muốn chạy thoát khỏi quận Đông Lâm, đều bị Tần Vương ngăn lại, bá đạo vô cùng, cũng không quản những người dân này có đói bụng không, có cơm ăn hay không. Chính là không cho phép đối phương rời đi quận Đông Lâm.



Thậm chí chính miệng nói ra, chết cũng phải chết ở quận Đông Lâm, loại lời nói đại nghịch bất đạo này cũng đã nói ra.



Mà kinh khủng nhất là, tất cả mọi chuyện đều có nhân chứng vật chứng. Có thể coi là bằng chứng như núi.



Điều này cũng hợp lý vì nếu không có những bằng chứng như vậy thì sao mười hai vị Đại Nho của Ngự Sử đài lại dám đi vạch tội một vị Vương gia?



Một vị thân vương?



Giờ khắc này.



Bên trong điện Dưỡng Tâm.



Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn qua chứng cứ phạm tội chồng chất tại trước mặt, sắc mặt của ông ấy băng lãnh. Ánh mắt của ông gần như sắp phun ra lửa.



Những chứng cứ phạm tội này, tuyệt đối không thể làm giả, lạc khoản cũng tốt, danh tự cũng được, tầng tầng thẩm tra, cuối cùng đệ trình đi lên. Nếu có người dám làm giả, không nói đến vạch tội chính là Tần Vương, chỉ cần đem người gọi qua giằng co một chút là rõ ràng.



Mà lại, thân là phụ hoàng của Tần Vương, sao Vĩnh Thịnh Đại Đế có thể không biết nhi tử này của mình có tích cách như thế nào?



Thuở nhỏ đi theo mình, mà gót theo Trấn Quốc công. Bảy tám tuổi đã ở quân doanh lăn lộn, tính cách hung ác, làm việc cũng cấp tiến. Là kiểu người, rất giống chính mình.



Ông ấy hoàn toàn có lý do tin tưởng, những thứ này là thật sự.



Vì lập công.



Vì chiến tích.



Vì muốn làm Hoàng đế.



Đây đều là lý do ông ấy tin tưởng.



Phanh!



Sau một khắc, Vĩnh Thịnh Đại Đế vỗ bàn ngọc, dường như là gầm thét.



"Truyền ý chỉ của trẫm."



"Đem Tần Vương áp giải về kinh đô cho trẫm. Để Đại Lý Tự, Huyền Đăng Ti, Ngự Sử đài, Tông nhân phủ, tự mình thẩm tra án này."



"Nếu như chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nghiêm ngặt xử lý, không thể nhân nhượng."



Vĩnh Thịnh Đại Đế giận dữ hét lên.



Thân là đế vương, ông ấy quan tâm nhất đúng là thanh danh, nhi tử của ông lại làm chuyện như vậy. Nếu như đây đều là thật sự.



Ông nhất định nhất định sẽ không bỏ qua cho nhi tử của mình.



Đây quả thực là không xứng làm người.



Nhưng mà chờ khi nộ khí tiêu trừ qua đi.



Vĩnh Thịnh Đại Đế lại hít sâu một hơi, nhìn xem Ngụy Nhàn ở bên cạnh nói.



"Lập tức âm thầm điều tra, Lại bộ, Hình bộ, Binh bộ, Lễ bộ, là từ đâu có được những chứng cứ phạm tội này. Còn có Ngự Sử đài, bọn họ lại từ chỗ nào lấy được bằng chứng."



"Lại đi âm thầm điều tra những chuyện này có phải thật hay không."



"Trong vòng mười hai canh giờ, trẫm phải biết tất cả mọi chuyện."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.



Ông ấy tức thì tức, dù sao mười hai Đại Nho Ngự Sử đài tự mình vạch tội, chuyện này tất nhiên sẽ truyền đi, đối danh dự của Hoàng gia cực kỳ không tốt.



Hơn nữa ông là đế vương, sao có thể không nhìn thấy các thứ khác.



Tần Vương đang yên đang lành vì sao bị vạch tội?



Nhiều chứng cứ phạm tội như vậy vì sao không trực tiếp đưa cho Hình bộ là xong? Nhiều cỗ thế lực đều có thể biết rõ như vậy? Mà đều có thể lấy ra sao?

Sau lưng chuyện này đến cùng có bóng dáng của Thái tử hay không?



Hay là sau lưng còn có những người khác.



Nhưng tổng hợp các loại.



Vĩnh Thịnh Đại Đế biết đến là, có người muốn nhằm vào Tần Vương.



Đương nhiên, cũng không bài trừ một khả năng, đó chính là Tần Vương làm việc thật sự là quá độc ác, cho nên rước lấy kêu ca như thế.



Khả năng này, ông ấy hi vọng không lớn.



Ông càng hi vọng chính là, có người muốn nhằm vào Tần Vương.



Chỉ thế thôi.



Ông ấy không hi vọng con của mình, vì hoàng vị mà lại làm ra những chuyện thương thiên hại lý như vậy.



Đây là ranh giới cuối cùng của người làm phụ mẫu đối với nhi tử mình, cũng là yêu cầu sau cùng.



Không cầu ngươi tài hoa hơn người, chỉ cần có chính lương tâm là đủ.



Như thế.



Sau khi triều đình truyền ra tin tức.



Trong lúc nhất thời, chuyện này như một đốm lửa rơi xuống cỏ dại.



Nháy mắt lan tràn.



Ngắn ngủi không đến nửa ngày, toàn bộ vương triều Đại Hạ, cũng đang thảo luận chuyện này.



Mà quận Đông Lâm.



Ở trong quân doanh.



Một tiếng gầm vang lên.



"Thái tử!"



"Ngươi hại ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận