Đại Hạ Văn Thánh

Chương 429 Đế vương nổi giận, trục xuất bách quan, bắt giam Tể tướng, triều chính rung chuyển.(3)

Buổi diễn chật kín người, không chỉ có dân chúng, người đọc sách, mà một vài thương nhân cũng rất thích xem, tình thâm nghĩa nặng, càng thu hút rất nhiều tiếng vỗ tay khen hay, khen thưởng liên tục.

Đối với gánh hát mà nói, Cố Cẩm Niên quả thật là bảo bối, một đại bảo bối.

Mà những chuyện như thế này sẽ không bị quản chế, dù sao xem như gián tiếp phổ biến rộng rãi danh vọng của Cố Cẩm Niên, đồng thời không chỉ ở kinh đô, tiết mục vì dân giải oan, đã sớm truyền khắp tất cả các gánh hát ở Vương Triều Đại Hạ.

Những tin nổi lên nóng hổi ở kinh đô, cũng sẽ truyền đến các quận phủ khác theo cách đó.

Bây giờ vì nước Lập Ngôn càng không phải là chuyện tầm thường.

Nhưng đối với sự náo nhiệt ở kinh đô.

Ba canh giờ sau, Vương Triều Đại Kim và Vương Triều Phù La đều biết được tin này.

Thời điểm này.

Tại Vương Triều Đại Kim.

Trong Hoàng cung.

Một lão giả ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nghe tin báo do thái giám truyền lại, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

"Đại Đế."

"Hung Nô quốc đã sai người đưa thư tới, hi vọng Vương Triều Đại Kim có thể ra mặt xử lý việc này."

Lão thái giám nhìn về phía Đại Kim Hoàng đế nói.

Trên long ỷ.

Hoàng đế của Đại Kim trầm mặc không nói gì, trên khuôn mặt già nua đầy bình tĩnh.

Qua thật lâu, hắn mới chậm rãi trả lời.

"Bảo Hung Nô vương điều tra rõ ràng, làm thế nào Vương Triều Đại Hạ biết được chuyện đánh cắp quốc vận."

"Lại sai người Đại Kim ta nghe ngóng tin tức về phương diện này."

"Nói với Hung Nô quốc, nếu Vương Triều Đại Hạ thật sự khai chiến cùng Hung Nô, Vương Triều Đại Kim sẽ ra mặt hòa giải, còn nếu chỉ giao tranh đơn giản, Đại Kim sẽ không ra mặt, nếu liên quan đến mười hai thành, Vương Triều Đại Kim sẽ viện trợ một phần."

"Chỉ cần Đại Hạ không xâm chiếm lãnh thổ thực sự của Hung Nô quốc, Vương Triều Đại Kim cũng vô pháp tuyên chiến với Đại Hạ."

"Để hắn tự chuẩn bị sẵn sàng đi."

Hoàng đế Đại Kim nói như vậy.

Đây là thái độ của hắn cũng là ý định của hắn.

Hai nước giao chiến, Vương Triều Đại Kim có thể ra mặt giảng hòa, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là ra mặt hòa giải, báo cho đối phương biết mình đang chú ý tới là đủ.

Nếu quả thật đánh nhau, không liên quan đến mười hai thành, Vương Triều Đại Kim không thể viện trợ quá nhiều, nói cách khác, Vương Triều Đại Hạ cũng có thể diện quốc gia của mình, chung quy không có khả năng xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại coi như không có gì được, đúng không?

Giữa các Vương triều đều phải xem xét lẫn nhau, đây là vấn đề thể diện.

Mặc dù Vương Triều Đại Kim rất hi vọng Đại Hạ không thể phát triển nổi, nhưng có chút sự tình không thể làm quá mức, đại quốc chi tranh không thể quá mức sắc bén, nhất định phải từ từ, muốn lật đổ đối phương ngay lập tức, việc này không có khả năng.

Ngược lại còn bị nhắm vào.

Nói một câu không dễ nghe, ta đã không qua nổi, ai đánh ta ta liền khiến kẻ đó phải chết.

Chính là tâm tính này, ai có thể chịu được?

"Tuân chỉ."

Lão thái giám đáp lời.

Ngay sau đó Hoàng đế Đại Kim lên tiếng lần nữa.

"Thư viện Đại Kim bây giờ thế sao?"

Hoàng đế Đại Kim hỏi.

"Bẩm bệ hạ, có Tô tiên sinh ở đó, hết thảy đều ổn định, tài tử của Đại Kim ta cũng nhiều không đếm xuể, chờ đến thời điểm tứ hải thi hội, tất nhiên sẽ tỏa sáng."

Lão thái giám cười tán dương.

"Tứ hải thi hội không tính là gì, chỉ là thi hội mà thôi, hơn nữa Đại Hạ có một Cố Cẩm Niên, bất kỳ thi hội gì chỉ sợ cũng không thể sánh bằng hắn."

"Lần Đại Hạ thi hội, Đại Kim cũng không phái tài tử chân chính đến tham gia."

"Thịnh điển Học Cung Tắc Hạ mới thật sự quan trọng, nói với Tô tiên sinh, để hắn gấp rút thêm một chút, thịnh điển Học Cung Tắc Hạ phá lệ trọng yếu, học thuật chi tranh, văn đạo chi tranh mới là chiến trường chính của học sinh Đại Kim ta."

"Thi hội? Dù tốt đến đâu cũng chỉ là một chút bàng môn tà đạo, còn học thuật mới chính là vương đạo."

Hoàng đế Đại Kim thần sắc nghiêm túc nói.

Tứ hải thi hội càng long trọng hơn so với thi hội của Đại Hạ, nhưng ở trước mặt Hoàng đế Đại Kim, đây cũng không tính là gì, Nho đạo trọng yếu nhất là học thuật chi tranh, đó mới là mấu chốt.

Ngươi biết ngâm thơ thì có ích gì? chỉ là thuật bàng môn tà đạo mà thôi.

"Thần tuân chỉ."

Lão thái giám đáp, sau đó chậm rãi lui khỏi đại điện.

Đợi lão thái giám rời đi.

Đại Kim Hoàng đế vẫn ngồi nguyên trên long ỷ, không biết đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì.

Sau đó từ bên ngoài đại điện có một bóng người đi tới, là Thập Nhị hoàng tử, hắn trực tiếp đi vào.

Sau khi vào đại điện thì đóng luôn cửa điện lại.

"Nhi thần khấu kiến phụ hoàng."

"Nguyện phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Đây là Thập Nhị hoàng tử của Đại Kim.

Người từng đến Đại Hạ tham gia thi hội, thập nhị hoàng tử,

"Thập Nhị đánh giá Cố Cẩm Niên này như thế nào? Đối với Đại Kim có uy hiếp gì không?"

Hoàng đế Đại Kim ngữ khí bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại khiến cho người khác nhìn vào phải kính sợ.

"Bẩm phụ hoàng, Cố Cẩm Niên này tài hoa hơn người, đích thật là đại tài trong thiên hạ, chẳng qua tính cách hắn tương đối nông nổi xúc động, dù sao cũng là quyền quý đứng đầu của Đại Hạ, ngang ngược một chút cũng rất bình thường, tổng thể mà nói hắn ta thông minh mười phần, nhưng tính uy hiếp không lớn."

Thập nhị hoàng tử lên tiếng đánh giá về Cố Cẩm Niên.

Thông minh quả thật thông minh, tài hoa cũng chính xác không thể chê, nhưng muốn nói có thể mang đến uy hiếp cho Đại Kim hay không, Thập nhị hoàng tử cho rằng hắn làm không được.

Vương Triều Đại Kim là vương triều đứng đầu tại Đông Hoang, chỉ một tên Cố Cẩm Niên thì tính là gì?

Ngươi muốn nói Vương Triều Đại Hạ là mối đe dọa với Vương Triều Đại Kim, hắn ta nhận.

Còn một Cố Cẩm Niên chẳng tính là gì cả.

Điều quan trọng nhất là Cố Cẩm Niên làm việc quá xúc động, bất kỳ một đại nhân vật nào cũng sẽ không làm như vậy.

Tâm tính này, rất dễ bị người khác tìm ra sơ hở, còn không được xem là nhân vật hô mưa gọi gió gì chứ đừng nói sinh ra uy hiếp?

Nhưng hắn vừa dứt lời, Hoàng đế Đại Kim không khỏi hừ lạnh.

Nghe tiếng phụ hoàng mình hừ lạnh, thập nhị hoàng tử lập tức biến sắc, cúi đầu xuống im lặng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận