Đại Hạ Văn Thánh

1613 Lấy được thần dược, tấn tứ trọng, năm tộc xuất thế, vô tận đồ sát, Luyện Ngục nhân gian (2)

Không chỉ như vậy, nhục thân lấy được tăng lên mạnh nhất, chí ít tăng lên gấp mười.

Không gian xung quanh trực tiếp vặn vẹo, tạo thành lĩnh vực của Cố Cẩm Niên, tất cả sinh vật trong vòng trăm dặm, Cố Cẩm Niên đều có thể tru sát.

Ba ngàn gốc bảo dược, lại thêm một gốc hi thế thần dược, mang tới chỗ tốt trực quan như thế.

Phanh.

Cố Cẩm Niên nhẹ nhàng xuất ra một chỉ, trong nháy mắt, mấy trăm dặm không gian trực tiếp vỡ nát đổ sụp ở trước mặt hắn, dường như tấm gương phá nát, hình thành khu vực chân không.

Toàn bộ tu sĩ vây xem từng người há to miệng, trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên nói cái gì.

Như vậy cũng quá mạnh rồi đi.

Chỉ là một chỉ mà đã băng diệt không gian trăm dặm, nếu như chân chính buông tay đánh cược một lần, ai có thể ngăn cản?

Sau một khắc.

Cố Cẩm Niên nhìn lướt qua dược viên, toàn bộ trận pháp đã vỡ vụn. Ở trong dược viên mặc dù không có bảo dược hiếm thấy nhưng vẫn có những dược vật khác như cũ. Đối với tu sĩ tầm thường đã là vô thượng trân phẩm.

Cố Cẩm Niên cũng không lấy đi toàn bộ, hắn lưu lại cho những người này, xem như một loại ban ân.

Làm xong tất cả, Cố Cẩm Niên một bước vượt qua, tiến về chỗ tiếp theo.

Thái Hạo Tiên cảnh là bình nguyên.

Non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, thác nước như là Ngân Hà treo, xem ra quả thực là ưu mỹ.

Một đường hướng về phía trước.

Có một ít núi lớn, bên trong ẩn chứa bảo vật, nhưng theo Cố Cẩm Niên thần niệm quét qua, hắn cảm ứng được bảo vật chân chính vẫn đang ở phía trước.

Quả nhiên, ước chừng không đến một khắc đồng hồ.

Cuối bình nguyên là một vùng biển.

Nhưng vùng biển này rất khủng bố, hiện ra màu đen, giống như biển chết, cho người ta một loại cảm giác âm u đầy tử khí.

Trong vùng biển, ai cũng không biết sẽ có sinh vật gì.

Bên trên bình nguyên cuối cùng vẫn đứng không ít tu sĩ, bọn họ vượt qua trùng điệp khó khăn, đi đến nơi này, đang xoắn xuýt có nên tiến lên.

Không ai biết rõ trong vùng biển này có nguy hiểm như thế nào, nhưng bên trong hải vực, phóng tầm mắt tới, sẽ phát hiện có mấy trăm hải đảo, trên không những hải đảo này, tràn ngập ánh sáng Thiên thần.

Hấp dẫn người nhập cảnh tiến đến khiêu chiến.

Sau khi Cố Cẩm Niên tiến đến, hắn dường như không có chút gì do dự, nhục thân vượt qua mảnh Tử Hải này.

Theo Cố Cẩm Niên hướng về phía trước mà đi, một số cường giả gan lớn hay là đã tuổi xế chiều, cũng lần lượt đi theo, chí ít có Cố Cẩm Niên ở đây, trong lòng bọn họ có chút ngọn nguồn.

Trong Tử Hải không có bất kỳ tiếng vang nào, phảng phất là cảm ứng được có cường giả tuyệt thế vượt qua, cũng có lẽ là vùng biển này vốn dĩ không hề tồn tại gì, cho nên trọn vẹn gần nửa canh giờ, cũng không có xảy ra náo động gì.

Mãi cho đến khi Cố Cẩm Niên đạp lên hải đảo thứ nhất, đột nhiên có một đầu cự thú từ đáy biển nhảy lên, mở ra miệng to như chậu máu, đem mấy trăm người trực tiếp nuốt vào, kích thích trăm trượng bọt nước, kinh người vô cùng.

Trên hải đảo.

Cố Cẩm Niên quay đầu nhìn lại, hắn không nói gì, cũng không lựa chọn xuất thủ cứu giúp, bởi vì hắn biết rõ, đây chính là Thiên mệnh.

Đường là mình chọn, gặp được nguy hiểm, cũng là tất nhiên.

Sinh cùng tử ở ngay trong ý niệm của bản thân.

Hắn không có quá nhiều cảm khái, cũng không có quá nhiều nhân từ, đã lựa chọn đi tới Thái Hạo Tiên cảnh, cũng phải làm tốt chuẩn bị chịu chết.

Nhưng mà khi Cố Cẩm Niên chân chính đạp lên hải đảo này, kinh thiên lôi đình lại lần nữa xuất hiện.

Toàn bộ Thái Hạo Tiên cảnh, đều bố trí trận pháp lôi đình kinh khủng, bảo vật càng tốt thì uy lực của lôi đình càng đáng sợ.

Lôi đình trút xuống như Ngân Hà, rất nhiều tu sĩ bị dọa đến liên miên rút lui. Ở bên trong hải vực, có hung thú nhìn chằm chằm, tiến vào cục diện bế tắc.

Nhưng đối với Cố Cẩm Niên mà nói, những này lôi đình, quả thực là chất dinh dưỡng đưa tới cửa.

Bản thân hắn cần đại lượng đặc thù vật chất đến đề thăng bản thân, lôi đình chính là một loại trong đó.

Oanh!

Vạn trượng lôi kiếp chém giết xuống, Cố Cẩm Niên cố ý hướng phía trên hải đảo đi đến, lôi kiếp bổ trên người Cố Cẩm Niên, không mang đến cho hắn bất kỳ một chút tổn thương nào, ngược lại để nhục thân hắn càng thêm sáng chói.

Bảo quang bắn ra tứ phía.

"Thật không biết nên nói cái gì, đây chính là Thánh nhân sao? Làm sao lại có vận khí tốt như vậy chứ."

"Không sợ lôi đình, ban đầu Cố Thánh ở Bàn Sơn đạt được truyền thừa của Lôi tộc, rèn luyện ra thể chất tuyệt thế căn bản không sợ lôi điện. Thứ mà chúng ta tránh như rắn rết thì trong mắt của Cố Thánh Nhãn so với bảo dược còn tốt hơn."

"Người so với người đúng là tức chết người. Thôi vậy chúng ta đừng nghĩ quá nhiều, không bằng chờ sau khi Cố Thánh tìm kiếm được tuyệt thế bảo vật, chúng ta lên đảo vơ vét một chút những bảo vật khác là được. Thái Hạo Tiên cảnh này có cảm giác chính là chuẩn bị cho Cố Thánh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận