Đại Hạ Văn Thánh

1390 Đến Tắc Hạ học cung! Đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp! Tranh tài Kỳ! (8)

"Danh xưng Thi tiên, quả nhiên danh bất hư truyền."

Viện trưởng học cung lên tiếng, khen Cố Cẩm Niên.

Sau đó, một hồi chuông ngân vang lên, giọng của viện trưởng học cung cũng theo đó vang lên.

"Tắc Hạ học cung, đại hội học thuật, lúc này bắt đầu."

Giọng nói vừa dứt.

Toàn bộ Tắc Hạ học cung phóng ra tia sáng kỳ dị, ánh sáng kinh người, xuyên đến tầng mây.

Cùng lúc đó, viện trưởng học cung nói tiếp.

"Tắc Hạ học cung, lấy văn kết bạn, thiết lập ba cửa ải."

"Cửa thứ nhất, là cửa ải Kỳ đạo."

"Kỳ giả, ẩn chứa thiên địa huyền bí."

"Cửa thứ hai, cửa ải biện luận."

"Lập chín đài biện luận, một hỏi một tranh biện lại."

"Cửa thứ ba, là học thuật chi tranh, lập học đài, người lên đài, phải trình bày học thuật của bản thân, tất cả học giả có thể tiến hành phản bác, nếu không thể trả lời, tự biện minh là thất bại, nếu không ai còn cách nào phản bác, thì lập học thuật."

Giọng nói vang lên, nói về ba cửa ải lần này của Tắc Hạ học cung.

Ba cửa ải vẫn như trước đây, không có bất kỳ thay đổi gì.

Kỳ đạo, là sở trường của Tắc Hạ học cung, do đó sẽ thiết lập thành cửa ải thứ nhất.

Về phần biện luận thì là một kiểu hỏi và đáp, thảo luận để khảo nghiệm trí tuệ, chủ yếu là cách thi thố giữa Tiên môn Phật môn và Nho gia.

Mà học thuật chi tranh cuối cùng, mới là điểm nhấn quan trọng nhất.

Rất nhanh.

Viện trưởng học cung trở lại bên trong học cung.

Cũng không nói thêm gì.

Cùng lúc đó.

Cửa lớn đang đóng chặt của học cung, cũng vào lúc này, từ từ mở ra.

Chín người, trước sau xuất hiện ở trước mặt mọi người, mà phía trước mỗi người bày một bàn cờ, chờ người đến đó khiêu chiến.

Chín người này, đều là danh thủ kỳ đạo bậc nhất, nếu không có chút bản lĩnh, quả thật là không dám qua đó làm mất mặt xấu hổ.

Nhưng dù vậy, vẫn có người không sợ, bắt đầu khiêu chiến.

Ba cửa ải không giống nhau.

Muốn đánh cờ thì đánh cờ, muốn biện luận thì biện luận.

Học thuật chi tranh cũng có thể bắt đầu bây giờ, chỉ xem có người dám lên đài hay không.

Cũng vào lúc này.

Bóng dáng Tô Văn Cảnh, xuất hiện trước mặt Cố Cẩm Niên.

"Cẩm Niên."

"Nói đến học thuật, ngươi có lòng tin không?"

Đi đến chỗ Cố Cẩm Niên.

Tô Văn Cảnh trực tiếp dùng tài hoa để truyền âm, hỏi thăm Cố Cẩm Niên về chuyện học thuật.

Ông vẫn có chút lo lắng, cho nên đến hỏi thăm.

"Bẩm tiên sinh, không có ý tưởng nào cả."

Cố Cẩm Niên trực tiếp trả lời, cũng không muốn cho Tô Văn Cảnh bất kỳ ảo tưởng gì.

Không có ý tưởng, chính là không có ý tưởng.

Nghe nói như thế, ánh mắt Tô Văn Cảnh không khỏi biến đổi.

"Lần này phiền phức rồi."

"Tất cả mọi người đang chờ ngươi."

"Ai da, là lỗi của lão phu, cưỡng ép tạo thế cho ngươi."

Tô Văn Cảnh lên tiếng, có chút tự trách.

Ông không nghĩ tới Cố Cẩm Niên một chút manh mối ý tưởng cũng không có.

Chuyện này khiến ông càng thêm trầm mặc.

"Tiên sinh nói quá lời."

"Đây cũng không phải là chuyện xấu, ta không cần bất cứ kẻ nào thần hóa ta."

"Trả lời là không ra cũng là một chuyện tốt, ít nhất sau này gặp được phiền phức gì, không đến mức đặt hết tất cả hi vọng lên người ta."

"Thế này rất tốt, tháo gỡ gông xiềng trong lòng ta."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Hắn cũng không cảm thấy đây là một chuyện xấu, trái lại không có thì không có thôi.

Để người trong thiên hạ biết hắn không phải thần, chuyện này rất tốt, cũng làm cho bản thân hắn hiểu rõ, mình cũng không phải là không gì không làm được.

Nghe Cố Cẩm Niên nói như thế.

Tô Văn Cảnh ngược lại thấy hơi kinh ngạc.

Sau đó, trầm ngâm một lát, kỳ thật ông cũng biết, tân học khó như lên trời, thật ra đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cho nên một lát sau, Tô Văn Cảnh gật đầu nói.

"Ngươi có thể ổn định tâm tính, đây là tốt nhất, suy nghĩ kỹ lại cũng quả thật không phải một chuyện xấu."

"Cẩm Niên, lão phu giúp ngươi tranh đoạt ấn ký thiên mệnh Kỳ đạo, đại thế chi tranh sắp bắt đầu, có thêm mấy đạo thiên mệnh là một việc tốt."

Tô Văn Cảnh nói vậy.

Cố Cẩm Niên đã có thể có suy nghĩ thấu triệt như thế, đây cũng là một chuyện tốt.

"Làm phiền tiên sinh."

Cố Cẩm Niên gật đầu.

Sau đó, Tô Văn Cảnh đi vào trong tiền điện.

Mà lúc này, Đại Nho đầu tiên lên nghênh chiến, cũng truyền tới tin tức bại trận.

Kỳ đạo là thế mạnh của Tắc Hạ học cung, gần như có một không hai, ngay cả một số Đại Nho, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Hơn nữa Kỳ đạo của Tắc Hạ học cung, còn có quy tắc hạn chế, trong vòng mười hơi thở, nhất định phải đi một nước cờ, khảo nghiệm chính là bố cục trình độ cao nhất.

Sau khi có bốn năm người bị đánh bại, càng khiến một số người sinh lòng sợ hãi.

Cũng vào lúc này.

Tô Văn Cảnh lên sân, ông hạ quân cờ cực nhanh, gần như quá quan trảm tướng (suôn sẻ vào vòng trong), chưa đến nửa canh giờ, đã giết tới cửa thứ bảy.

Nhưng làm người ta không nghĩ tới chính là, Tô Văn Cảnh thua ở cửa ải thứ bảy.

Đặt sai một quân cờ.

Tô Văn Cảnh tuy là Bán Thánh, nhưng ở phương diện Kỳ đạo, cuối cùng vẫn không sánh bằng những người trời sinh vì Kỳ đạo này.

Ông thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận