Đại Hạ Văn Thánh

1372 Vạn dặm ngộ đạo, nỗi khổ Thánh đạo, Thiên mệnh hiển thế, gông xiềng đại thế (5)

Học vấn, là một loại truyền bá, mà không phải một mình ngươi độc hưởng.



Phải thích ứng mỗi người, hoặc là nói, thích ứng toàn bộ hoàn cảnh lớn thì mới xem như học vấn.



Có thể có tì vết, nhưng phải phù hợp thiên ý.



Còn nữa còn có một vài thứ đúng là, theo Thánh nhân xuất hiện, người đọc sách trong thiên hạ đối với Thánh nhân có lòng kính sợ, đã biến thành một loại cuồng nhiệt sùng bái, ngươi khai sáng tân học, ở trong mắt một vài người, chính là không tôn trọng cựu học.



Sẽ mang đến Tiên Thiên chán ghét, từ đó sẽ tiến hành công kích. Cứ như vậy chuyện sẽ biến vị, từ đó sinh ra mâu thuẫn.



Loại chuyện này không phải là chưa xảy ra qua, Tắc Hạ học cung vẫn luôn hô hào, nghiên cứu thảo luận học thuật, chỉ ở học thuật.



Nhưng từ xưa đến nay, có người từng khai sáng tân học, kết quả bị Đại Nho bách gia cuồng phun một bữa, sau đó xám xịt rời đi, rời đi còn chưa tính, sau này bị văn đàn bài xích, rơi xuống cái kết cục bi thảm.



Đây chính là chỗ kinh khủng của khai sáng tân học.



Không phải người bình thường, thật không thể tùy tiện nói khai sáng tân học.



Vĩnh Thịnh năm thứ 13.



Tháng 11 ngày 20.



Giờ Tý.



Bầu trời u ám, quần tinh không ánh sáng.



Khoảng cách Tắc Hạ học cung mở ra còn có mười ngày cuối cùng.



Tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng yên tĩnh.



Bên trên cô sơn, Cố Cẩm Niên tựa vào một gốc cổ thụ, ngắm nhìn phương xa, suy nghĩ rất nhiều chuyện.



Từ khi gặp quá nhiều chuyện ác, Cố Cẩm Niên không khỏi sinh ra một cái quan điểm cự đại.



Cái ác trong lòng người đến cùng từ thứ gì mà sinh ra?



Càng đi đến, hắn phát hiện đại đa số chuyện ác, đại đa số đau khổ, cũng không phải là do vương triều tạo thành.



Giống với hai ngày trước hắn nhìn thấy một gia đình, hài đồng lưu lại trong nhà, được ông bà nội chiếu cố. Nhưng bởi vì vấn đề thời tiết, hai vị lão nhân lần lượt lây nhiễm phong hàn, nằm ở trong nhà tu dưỡng.



Nhưng chưa từng nghĩ đến, hài đồng ngang bướng, cũng bởi vì không thuận theo ý của nó mà thừa dịp hai vị lão nhân uống thuốc nghỉ ngơi. Châm một mồi lửa đốt sạch phòng ốc, đem hai vị lão nhân thiêu sống.



Còn đứa trẻ này sau khi bị đánh đập một trận, trong đêm đã được mẫu thân nó mang đi. Phụ thân nó biết được tin tức, đau đớn không chịu nổi, nhưng trong lúc nhất thời, tìm không thấy thê tử cùng hài tử.



Loại chuyện ác này dường như khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Cố Cẩm Niên. Hắn lợi dụng thần thông chi thuật, tra được vết tích của hài đồng, vốn là muốn bắt tới.



Nhưng nghĩ lại, bắt trở lại thì có thể thế nào?



Đánh lại một lần nữa? Hay là rút gân nhổ xương?



Lấy ác chế ác cũng không phải là một chuyện đúng.



Nhưng Cố Cẩm Niên cũng không hề khinh xuất tha thứ đối phương. Hắn lấy thần thông Tiên môn, ở trong cơ thể hắn ta gieo xuống viêm tinh, mỗi tháng đều sẽ nhận nỗi khổ hỏa diễm thiêu đốt, sẽ không chí tử, nhưng sẽ để cho hắn ta đau đớn không chịu nổi.



Một tháng một lần, cho đến hai mươi năm sau.



Hắn chỉ có thể làm như vậy, phạt phải phạt nhưng càng nhiều hơn là phải tự suy nghĩ.



Còn có một chuyện.



Cũng làm cho Cố Cẩm Niên khắc sâu ký ức, trong nhà lão nhân sinh bệnh, nhi tử của ông ấy nghe lang băm nói rằng lấy ấu tử ưa thích trong lòng nấu thuốc sẽ trị được khổ tật.



Sau đó giết nhi tử thân sinh của mình, mở ngực mổ bụng, lấy ra trái tim, lấy thịt trong bụng nấu thành thuốc hay.



Phụ thân hắn ta biết được cách điều chế phương thuốc này đã khí tuyệt tại chỗ mà chết. Mà người này thì được tiếng thơm khắp mười dặm là đại hiếu tử.



Loại chuyện này càng làm cho thân thể Cố Cẩm Niên phát lạnh.



Càng có võ giả giang hồ, một đường chạy nạn, không có lương thực không có bạc, tiến đến tìm kiếm hảo hữu. Vị hảo hữu cùng khổ vô cùng, nhưng vì khoản đãi, lại sát hại vợ mình, nấu thịt người ở phía sau.



Càng chỗ thật xa, càng là nơi cùng khổ, những chuyện này lại càng nhiều.



Mà lại cực kỳ ly kỳ, cũng cực kỳ nghe rợn cả người.



Chỉ có đi ra nơi phồn vinh, tiến về những nơi khổ cực này, Cố Cẩm Niên mới biết được, dân chúng tầng dưới chót đến cùng có bao nhiêu cùng khổ, có bao nhiêu khó khăn.



Dân sinh chi đạo, so với trong tưởng tượng của mình còn khủng bố hơn rất nhiều.



Mà để Cố Cẩm Niên cảm thấy đáng sợ là.



Bản thân sẽ giải quyết như thế nào?



Lực lượng một người, làm sao đi giải quyết được? Dưới gầm trời này có nhiều chuyện như vậy, mình có thể tự làm được làm tất cả mọi việc sao?



Coi như có thể, đối mặt với hài tử như vậy thì xử lý như thế nào?



Giết nó?



Như vậy sẽ không có đứa kế tiếp sao?



Không giết nó?



Vậy nó có biết rõ sai lầm không?



Tình cùng lý.



Đạo cùng đức.



Xen lẫn quá nhiều thứ ở bên trong, khiến cho Cố Cẩm Niên cảm thấy vô cùng nặng nề.



Ngước đầu nhìn lên bầu trời.



Trong lòng Cố Cẩm Niên nỗi khổ buồn bực rất rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận