Đại Hạ Văn Thánh

Chương 331 Truyền Thánh Công đích thân đến, Cố Cẩm Niên nhục Thánh? Kinh thánh chi văn hiển thế!(5)

Có thể Vấn Tâm?

Hắn là Truyền Thánh Công vô cùng có khả năng đã đột phá đến Bán Thánh cảnh, thiên địa vì Bán Thánh, ai dám đến Vấn Tâm hắn?

Tô Văn Cảnh cũng không làm được?

Mà cho dù lời Truyền Thánh Công nói là thật thì sao?

Nếu như mình thua, Khổng Vũ bức bách mình quỳ xuống nói xin lỗi mà mình không quỳ xin lỗi, vào thời điểm bế tắc này Truyền Thánh Công ra mặt ngăn lại nháo kịch.

Kết quả như vậy đại biểu cái gì? Đại biểu việc người trong thiên hạ đều tán dương Khổng gia hắn hiểu rõ lý lẽ, không hùng hổ dọa người, làm việc ổn thỏa, có phong phạm Thánh hiền.

Mà mình thì sao? Người trong thiên hạ đều sẽ trào phúng mình, nói làm không được. Đường đường là cháu của Quốc Công, thế tử Đại Hạ mà nói không giữ lời, mất mặt xấu hổ.

Hay nói cách khác, mình thua thì bất kể kết quả là gì đều không ảnh hưởng đến Khổng gia. Mà Khổng gia hoàn toàn có thể từ góc độ tốt nhất giải thích, gia tăng thanh danh tốt đẹp.

Giống như hiện tại, rõ ràng là mình thắng nhưng đối phương vẫn có thể tìm ra nhiều cớ và lý do như vậy.

Nhất thời lại có cảm giác là mình làm sai.

Có cảm giác như mình hùng hổ doạ người, đúng lý nên không tha cho người khác.

Đây chính là sự lợi hại của văn nhân.

Bất cứ chuyện gì chỉ cần hắn muốn nói chỗ tốt đều có thể giải thích rõ ràng.

Nếu như hắn muốn đi nói xấu người khắc thì coi như ngươi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch sẽ.

Đương nhiên, vấn đề lớn nhất chính là Khổng gia chưởng khống dư luận, chưởng khống miệng lưỡi người đọc sách trong thiên hạ.

Đây chính là nguyên nhân Vĩnh Thịnh Đại Đế không diệt Khổng gia.

Miệng của người khác ngươi ngăn được sao?

Mà tình huống hiện tại cũng bị Truyền Thánh Công vô hình hoá giải.

Nếu Cố Cẩm Niên còn tiếp tục yêu cầu Khổng Vũ xin lỗi đó chính là hùng hổ doạ người.

Nếu như không yêu cầu thì cục tức này nuốt không trôi, sinh ra khúc mắc trong lòng.

Lợi hại.

Thật sự là lợi hại.

Nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì, đối phương là Truyền Thánh Công. Nếu đổi người khác đến thì không vậy được.

“Tiền bối, vãn bối kính người là Truyền Thánh Công cho nên không tranh quá nhiều.”

“Nhưng hôm nay, Khổng Vũ có tâm hại ta nên vãn bối không thể từ bỏ ý đồ như vậy.”

Cố Cẩm Niên rất trực tiếp.

Không nể mặt mũi.

Hôm nay nhất định phải quỳ xuống xin lỗi, nếu không tâm bất bình thì suy nghĩ sẽ không thông suốt.

Dứt lời.

Không ít người nhíu mày, vô thức cho rằng Cố Cẩm Niên có chút hùng hổ doạ người.

Người nhà họ Khổng càng cau mày. Theo bọn hắn nghĩ, Truyền Thánh Công đã tự mình nói chuyện mà ngươi còn ở đây hùng hổ doạ người thì có phải hơi quá mức hay không?

Truyền Thánh Công cũng không tức giận, mười phần khách khí. Thậm chí xuất ra lý luận Thánh Nhân đến giải thích cùng Cố Cẩm Niên.

Chỉ là.

Cố Cẩm Niên lắc đầu.

Nhìn qua Truyền Thánh Công chậm rãi nói.

“Tiền bối nói sai rồi.”

“Học sinh cho rằng, nhân chi sơ, tính bản ác. Khổng Vũ nhắm vào ta hoặc bởi vì lợi ích hoặc vì da mặt nhưng hắn đã khiến cho ta chết tâm.”

“Học sinh không phải Thánh Nhân, cũng không có tâm cảnh của Thánh nhân. Mối thù hôm nay thì hôm nay báo. Ngày khác thành Thánh sẽ có lòng dạ rộng lớn.”

Cố Cẩm Niên nói gì cũng không ăn thiệt.

Người nào mới sinh chả tính bản thiện. Cầm đồ chơi này đến nói sao?

Khôi hài thật?

Nhưng vừa dứt lời, trong chốc lát bên trong đại điện hoàn toàn xôn xao.

“Hắn vừa nói cái gì?”

“Nhân chi sơ, tính bản ác?”

“Cẩm Niên tiểu hữu, ngươi tài hoa hơn người chúng ta đều hiểu rõ nhưng chi ngôn của Thánh Nhân sao ngươi có thể nói xấu?”

Nhất thời, vô số người trong đại điện sôi trào. Tất cả người đọc sách cũng không khỏi nhíu mày. Cho dù là một vài Đại Nho tương đối ủng hộ Cố Cẩm Niên cũng không khỏi nhíu chặt lông mày.

Chỉ vì Cố Cẩm Niên nói sai.

Thậm chí ngay cả Tô Văn Cảnh cũng không khỏi mở miệng nói chuyện.

“Cẩm Niên không thể nói lung tung được. Truyền Thánh Công, thế tử trẻ tuổi nóng tính, có mấy lời không thể coi là sự thật.”

Tô Văn Cảnh nói.

Lời vừa rồi của Cố Cẩm Niên có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nói chuyện nhỏ đi là tiểu hài tử tranh nhau vì thể diện, không phục nên nói hai câu nguỵ biện rất là bình thường.

Nói lớn chuyện ra chính là tranh đấu giữa học phái. Đồ chơi này ai cũng không dám đụng. Ngay cả Tô Văn Cảnh cũng không dám làm loạn.

Giờ khắc này.

Đến cả Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng phải lên tiếng.

“Cẩm Niên còn chưa cập quan, nói năng có chút lung tung. Cẩm Niên, nói năng cẩn trọng một chút.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế đã nói vậy.

Đủ để chứng minh lời mà Cố Cẩm Niên vừa nói có vấn đề rất lớn.

Tài tử của vương triều Phù La đã chuẩn bị kỹ càng sẽ công kích như thế nào nhưng nghe Vĩnh Thịnh Đại Đế đã nói như thế cũng đành thôi.

Truyền Thánh Công mỉm cười.

Cố Cẩm Niên trả lời như vậy coi như là giúp hắn đại ân.

“Tiểu hữu, chi ý của Thánh Nhân không thể ngỗ nghịch được.”

“Chuyện này cứ quyết định vậy đi.”

“Chờ sau khi lão phu phạt xong Vũ nhi sẽ cho hắn đến nhà bái phỏng, thỉnh tội với thế tử.”

Truyền Thánh Công không quan tâm Cố Cẩm Niên nói nhảm vài câu. Điều này không quan trọng, hắn cũng không muốn tính toán chi li cùng Cố Cẩm Niên.

Ngược lại khoan dung độ lượng ra vẻ mình rộng lượng.

Còn nữa mục đích đến đây hôm nay chính là để hoá giải nguy cơ.

Chỉ là.

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Cố Cẩm Niên không còn lời nào để nói.

Giọng nói của hắn lại lần nữa vang lên.

“Cũng không phải.”

“Chi ngôn của Thánh Nhân vì sao không thể ngỗ nghịch?”

“Người đọc sách chúng ta vốn là học tập đạo lý của Thánh Nhân. Từ đó suy ra đạo lý mới, Thiên địa chuyển đổi không có bất kỳ chuyện gì là vĩnh hắng. Cho dù là chi ngôn của Thánh Nhân cũng chỉ có phù hợp và không phù hợp thời điểm.”

“Chi ngôn của Khổng Thánh, học sinh kính nể nhưng cũng không đại biểu là học sinh tán thành.”

“Thánh Nhân nói, nhân chi sơ, tính bản thiện. Ta lại cho rằng nhân chi sơ tính bản ác.”

Cố Cẩm Niên tiếp tục nói.

Thánh Nhân khai sáng một học vấn vì người đọc sách trong thiên hạ tìm kiếm một phương hướng. Nhưng điều này không có nghĩa là lời nói của Thánh Nhân nhất định là đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận