Đại Hạ Văn Thánh

1168 Ổn định tai họa quận Nam Địa, loạn Ninh Vương, quân cờ quan trọng, Lục Vân của phủ Đại Đạo.(6)

Nghe vậy, Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc, quân cờ cực kỳ quan trọng?

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên có vẻ nghi hoặc, Đối phương không khỏi mỉm cười.

"Hầu gia."

"Quốc Công dẫn theo năm mươi vạn đại quân, còn có mười vạn thiết kỵ, đều đang ở quận Giang Trung."

"Trong vòng ba tháng, nếu Ninh Vương dám động, Quốc Công chỉ cần kiềm chế là được, đợi đến ba tháng sau, lương thực quận Giang Trung đã chín."

"Chúng ta có nhiều lương thực như vậy, Ninh Vương lấy gì để đánh cùng triều đình?"

Phương Kính Thành mỉm cười.

Trong chốc lát, Cố Cẩm Niên bừng tỉnh.

Hắn thật sự không nghĩ tới điểm này.

Lúc trước để lão gia tử tới, mục đích chỉ là vì tạo ra giả tượng, để Ninh Vương nghĩ lầm quận Giang Trung sắp bạo loạn.

Thật không ngờ, trong lúc vô tình lại bố trí một quân cờ như thế.

Như Phương Kính Thành nói.

Quân cờ này rất quan trọng .

Chỉ cần Ninh Vương dám tạo phản, lão gia tử vung tay hô to, rút ba mươi vạn đại quân dây dưa tốn thời gian cùng Ninh Vương.

Ba tháng thoáng trôi qua, nhóm lương thực đầu tiên cũng đã chín, không sai biệt lắm có thể thu hoạch, nếu như có thể kéo đến bốn tháng là tốt nhất.

Vậy có thể thu hoạch lớn.

Một khi đến lúc này, ai có thể ngăn cản? Ninh Vương liên thủ với Kỳ Lâm Vương cũng không làm gì được Trấn Quốc Công.

Hoàn toàn không cần khai chiến, trực tiếp bao vậy mài chết bọn họ là được.

Lương thực nhiều hơn so với ai khác, kẻ nào cung ứng không đủ lương thảo, kẻ đó liền thua.

Không chiến mà thắng.

"Được."

"Kế này hay."

Cố Cẩm Niên trực tiếp công nhận kế sách của Phương Kính Thành.

"Tiên sinh thật sự là đại tài."

"Về sau, Binh bộ nhất định phải có một chỗ cho tiên sinh cắm dùi."

Cố Cẩm Niên nói, cảm thấy vô cùng vui mừng, đồng thời cũng công nhận thủ đoạn quyền mưu của Phương Kính Thành.

Người này thật sự không phải kẻ tầm thường.

"Đa tạ Hầu gia."

Phương Kính Thành nói lời cảm tạ.

Mà Cố Cẩm Niên cũng không dông dài, trực tiếp viết một phong thư, bảo lão cữu mình phái thêm binh.

Đương nhiên, phong thư này truyền đến triều đình chắc chắn sẽ rước lấy tranh luận của một số người, đã mang đi mười vạn thiết kỵ, lại đòi thêm năm mươi vạn, bây giờ lại muốn tiếp hai mươi vạn quân nữa, nói thật, triều đình không ồn ào náo loạn mới là kỳ quái.

Chỉ là, Cố Cẩm Niên không cần quan tâm nhiều, hắn không tin lão cữu không giúp mình.

Cứ thế.

Chớp mắt một cái, hai canh giờ trôi qua.

"Phía trước là Thiên Mệnh Hầu sao?"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên ngoài.

Ngọc liễn dừng lại.

Có người ở bên ngoài trả lời.

Rất nhanh, một nhánh thiết kỵ tinh nhuệ nhanh chóng đi tới.

"Tham kiến Hầu gia."

Thiết kỵ đang ở bên ngoài, Cố Cẩm Niên xốc rèm lên, trong chốc lát gió lạnh thấu xương trực tiếp tràn vào bên trong Ngọc liễn.

Lạnh đến mức Lý Cơ trực tiếp phải rùng mình.

Sắc trời u ám, liếc nhìn lại, khắp mặt đất đầy vụn băng, trông vô cùng đáng sợ.

"Hầu gia, Ngụy Vương điện hạ lệnh thuộc hạ đến đây nghênh đón."

"Xin Hầu gia đi theo thuộc hạ, mặt đất đã kết băng, phải cẩn thận, cẩn thận một chút."

Tướng sĩ xuống khỏi lưng chiến mã, nói như thế.

"Được."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, sau đó thiết kỵ đi phía trước mở đường.

Mà ở phía xa, một vài tướng sĩ bưng nước nóng, giội trên mặt đất để hóa giải vụn băng, tránh cho ngựa bị trượt ngã.

Hành động này rõ ràng có chút thừa thãi, dù sao ngựa kéo xe cho Cố Cẩm Niên cũng không phải ngựa bình thường, đi trên mặt băng cũng sẽ không bị trượt.

Một đường tiến lên.

Thời gian không quá lâu.

Đi tới đại doanh trong phủ thành.

Theo Cố Cẩm Niên từ trên ngọc liễn bước xuống, bóng dáng của Ngụy Vương đã xuất hiện trước mắt.

"Cẩm Niên."

"Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi."

Ngụy Vương đi tới, lộ ra rất nhiệt tình, nhưng Ngụy Vương và Tần Vương không giống nhau, Tần Vương có quan hệ tốt với Quốc Công, dĩ nhiên cũng quan hệ gần gũi cùng Cố Cẩm Niên hơn, nhưng Ngụy Vương và Cố gia thì quan hệ lại rất bình thường.

Chỉ có thể nói là qua lại bình thường.

Nhiệt tình như vậy, chủ yếu vẫn bởi chuyện thiên tai.

"Gặp qua Ngụy Vương điện hạ."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, chắp tay chào.

"Đừng gọi điện hạ nữa, Cẩm Niên, nhanh nghĩ biện pháp giải quyết quận Nam Địa đi, đã có nhiều nơi băng tuyết bị tan chảy, hình thành nạn lũ lụt trong phạm vi nhỏ."

"Nếu không giải quyết, sẽ xảy ra chuyện lớn."

Ngụy Vương có chút lo lắng.

"Dân chúng sơ tán như thế nào rồi?"

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, hắn biết Ngụy Vương đang sốt ruột, chỉ là chuyện sơ tán dân chúng, rất quan trọng .

"Đã sơ tán không sai biệt lắm rồi."

Đối phương gật đầu.

"Được, làm phiền Ngụy Vương điện hạ đánh dấu lại khu vực tuyết tan, ta sẽ trực tiếp khống chế thủy lưu."

Cố Cẩm Niên lên tiếng nói.

Hắn có Ngũ Hành Kỳ Tiên Thiên trong tay, khống chế hướng chảy của dòng nước không phải vấn đề lớn, chẳng qua đây dù sao cũng là cả một quận, bản thân hắn cho dù có được pháp lực lục cảnh, nhưng muốn trực tiếp điều khiển khống chế dòng nước của một quận vẫn là rất khó, chỉ có thể giải quyết từng nơi một.

Vẫn cần các tướng sĩ phối hợp.

"Được."

"Ta sẽ đi chuẩn bị cho ngươi ngay bây giờ."

Ngụy Vương lên tiếng, sau đó lập tức rời khỏi quân doanh, khoảng nửa khắc sau, Ngụy Vương lấy bản đồ quận Nam Địa tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận