Đại Hạ Văn Thánh

Chương 394 Mãn Giang Hồng Nộ phát xung quan, tặng Quốc Công, thơ thiên cổ, hiện dị tượng, lại đoạt quốc vận Hung Nô!(7)

Mà ngay cả Vĩnh Thịnh Hoàng đế cũng nhập thần nghe.

Họ cảm nhận được sự kiềm nén này, sự bi tráng này, sự bất khuất lan tràn nội tâm trong mười hai năm này.

"Mối nhục Tĩnh Khang, Còn chưa xả hết.

"Hận thù này, Bao giờ mới diệt."

"Chiến mã nhung xa, Dẫm Hạ Lan nát bét."

Trong nháy mắt, Cố Cẩm Niên nói tiếp, hắn không thay đổi dù chỉ một chữ, đây là bài từ ca “Mãn Giang Hồng nộ phát xung quan” của Nhạc Phi, Cố Cẩm Niên không thay đổi nguyên nhân rất đơn giản, hắn không cần thay đổi, bởi vì tâm cảnh của hắn, tất cả mọi người có mặt ở đây biết nó có ý nghĩa gì.

Mọi người đều biết ý của Cố Cẩm Niên biểu đạt, đơn giản là mô phỏng hóa mà thôi.

Nhưng đã viết ra những suy nghĩ trong lòng của tất cả võ tướng, tất cả thần tử.

Mối nhục Tĩnh Khang, Còn chưa xả hết. Hận thù này, Bao giờ mới diệt. Chiến mã nhung xa, Dẫm Hạ Lan nát bét.

Mối sỉ nhục nơi biên cảnh còn chưa rửa sạch, cừu hận của thần tử đến khi nào mới tiêu trừ được, ta muốn cưỡi cỗ chiến xa, đạp phá vương đình Hung Nô, rửa sạch hết thảy sỉ nhục này.

Nói cho thế nhân, thù này, Đại Hạ không quên.

Nói cho những bách tính đã chết, Đại Hạ tuyệt đối sẽ không quên sự hi sinh của họ.

Nhưng đúng lúc này.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên nháy mắt rơi vào trên đám người Hung Nô.

Hắn uống một ngụm rượu, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng, là hận ý không cách nào quên được.

"Đói vùng lên ăn thịt giặc Hồ, Khát cười chém Hung Nô uống huyết."

"Đợi rồi đây dành lại cả giang sơn, Về chầu cửa khuyết."

Giọng Cố Cẩm Niên, mỗi chữ mỗi câu, âm vang hữu lực, ánh mắt vô cùng kiên định.

Ta muốn điều khiển cỗ chiến xa, phá tan vương đình Hung Nô, nếu ta đói, ta liền ăn thịt Hung Nô các ngươi, nếu ta khát, ta liền uống máu Hung Nô các ngươi, để các ngươi biết Đại Hạ ta cường thịnh, để các ngươi biết Đại Hạ ta quân lính không khuất nhục.

Ta muốn hoàn toàn giành lại non sông ngày trước, ta muốn ăn miếng trả miếng, lấy mạng đền mạng, để Hung Nô các ngươi nhận ra sai lầm của mình.

Rồi ta sẽ trở về kinh đô Đại Hạ, báo tin vui cho Hoàng đế.

Giọng nói âm vang muốn làm thủng màng nhĩ mọi người.

Cố Cẩm Niên kết thúc bài thơ.

Bấy giờ, Trấn Quốc Công đã sớm nước mắt giàn giụa.

Mỗi chữ mỗi câu của Cố Cẩm Niên đã chạm đến trong tâm khảm của ông, nói ra toàn bộ khát vọng, tất cả lý tưởng trong lòng ông.

Mà trong Đại điện.

Bách quan Đại Hạ từng người đều nắm chặt tay, trong lúc bất tri bất giác họ đã bị bài thơ này của Cố Cẩm Niên cảm hóa.

Mối nhục Tĩnh Khang, Còn chưa xả hết. Hận thù này, Bao giờ mới diệt.

Mối sỉ nhục nơi biên cảnh, chúng ta không quên!

Mối thù của chúng ta, lúc nào mới có thể diệt!

Ta hận không thể ăn thịt người Hung Nô các ngươi, ta hận không thể uống máu người Hung Nô các ngươi.

Các ngươi còn dám ở đây cười nói.

Rồi có một ngày, tướng sĩ Đại Hạ chúng ta, sẽ khống chế từng cỗ chiến xa, xông phá vương đình các ngươi, dùng máu tươi của các ngươi, để tế điện cho những bách tính vô tội.

Hận ý!

Hận ý!

Hận ý!

Tất cả mọi người đều bị lây nhiễm, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.

Nội tâm họ tràn đầy phẫn nộ.

Lúc này, dù là võ tướng hay là quan văn, thì trong lòng bọn họ đều là cừu hận đã lâu vẫn chưa từng quên.

Chỉ là mỗi người có cách riêng của mình để bảo hộ nước nhà, thủ hộ quốc gia.

Nhưng bây giờ, toàn bộ những cừu hận này đã bị Cố Cẩm Niên ngưng tụ mà ra.

Cho dù Lễ bộ Thượng thư Dương Khai, trong ánh mắt của ông ta cũng hận ý, cũng tức giận.

Cảm nhận được sự tức giận của mọi người, mấy người Hung Nô này thật sự hoảng sợ.

Nhất là ánh mắt Cố Cẩm Niên, không phải sát cơ, mà là phẫn giận phát ra từ nội tâm.

Khiến bọn hắn sợ hãi.

Giờ khắc này, tất cả người Hung Nô cảm giác quanh thân mình hóa thành chiến trường, thiết kỵ của Đại Hạ tay cầm trường đao, điều khiển cỗ chiến xa xông tới chém giết.

Cố Cẩm Niên đứng ở trên chiến trường, dẫn đầu thiên quân vạn mã xông lên.

Những người Hung Nô này trong nháy mắt bị dọa sợ vỡ mật, sắc mặt trắng bệch, nỗi sợ hãi đã gieo vào trong tâm bọn họ.

Nhất là Đại hoàng tử.

Thiên quân vạn mã xông thẳng về phí hắn ta mà chém giết.

Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Trong lòng cực kỳ run sợ.

Đây là huyễn cảnh.

Hắn biết đây là ảo cảnh, thế nhưng hắn thật sự sợ hãi, sợ hãi phát ra từ nội tâm.

Là sợ hãi thật sâu.

"Hay!"

"Hay!"

"Hay!"

Đúng lúc này.

Giọng Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên, ông đứng dậy, khóe mắt vương lệ.

Ông hô to mấy tiếng hay từ tận đáy lòng.

Tán thưởng sự tuyệt diệu của bài thơ này.

Bởi vì bài thơ này cũng nói đến trong tâm khảm ông.

Hay cho câu Đói vùng lên ăn thịt giặc Hồ.

Hay cho câu Khát cười chém Hung Nô uống huyết.

Nói quá hay.

Nhưng mà cũng vào lúc này.

Xung quanh Cố Cẩm Niên nở rộ những tia sáng vàng rực.

Trong phút chốc, mây gió nổi lên.

Những tia sáng màu vàng phóng lên bầu trời.

Chiếu rọi toàn bộ kinh đô Đại Hạ.

Dị tượng.

Dị tượng lại xuất hiện.

Lại là thiên cổ.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên rơi vào một quý tộc Hung Nô, hắn ta chính là kẻ vừa nói chưa từng thấy dị tượng thiên cổ.

Ý của Cố Cẩm Niên rất đơn giản.

Vậy ngươi hãy mở to hai mắt mà nhìn.

Nhìn cho kỹ.

Mà mọi người lại một lần nữa khiếp sợ, nhao nhao đứng dậy, căn bản ngồi không yên.

Thật sự lại là thiên cổ?

Bọn họ rung động, bài thơ này của Cố Cẩm Niên lại thành thiên cổ rồi?

Cái này còn để cho người ta sống hay không đây?

Cùng lúc đó, từng đạo tài khí trút ra từ trong văn phủ của Cố Cẩm Niên.

Giữa đại điện, Cố Cẩm Niên được tài khí vờn quanh, trông vô cùng phi phàm.

"Ta, Cố Cẩm Niên."

"Hôm nay, lấy thi từ thiên cổ, Mãn Giang Hồng nộ phát xung quan, tặng Trấn Quốc Công Đại Hạ."

Tiếng nói vang vọng.

Cố Cẩm Niên thúc đẩy tài khí, gia trì vào giọng nói, hắn muốn để người trong thiên hạ biết, bài thơ này là hắn viết cho gia gia mình.

Cũng muốn để người trong thiên hạ biết, Đại Hạ ngạo cốt bất khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận