Đại Hạ Văn Thánh

1002 Thần, Cố Cẩm Niên, nguyện hiến quốc sách, ổn định tai họa ở Đại Hạ. (3)

Hầu Quân nghe xong, đầu tiên là có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh giãn ra lông mày nói.

"Ta hiểu rồi."

"Vương gia ý của ngài là, để triều đình cứu tế trước, chờ đến lúc không sai biệt lắm lại tái phát binh khởi nghĩa."

"Kể từ đó, sau khi Vương gia lên ngôi, lại đi cứu tế thật tốt, ổn định thế cục Đại Hạ."

"Kế này coi là thật diệu vậy, Vương gia anh minh."

Hầu Quân nháy mắt liền hiểu ý tứ của Ninh Vương.

Hiện tại phát binh thật sự có chút nóng vội, lúc này mới vừa mới xuất hiện đại tai, nếu là phát binh sẽ dẫn tới dân chúng phản cảm, nhưng nếu là chờ triều đình cứu tế trước, cứu không sai biệt lắm lúc lại ra tay là tốt rồi.

Trận đại tai này, triều đình liền xem như có thủ đoạn to lớn, cũng không khả năng bổ cứu được.

Sách lược trước mắt chỉ có thể nói là có thể cứu bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu, mà hành động như vậy, tất nhiên sẽ lạnh lẽo lòng dân. Lúc kia tái phát binh hiệu quả tốt nhất, tiếp nhận qua đi, cũng có thể giảm bớt không ít phiền phức.

"Đúng."

"Triều đình nếu không cứu được tai, đối Bản Vương mà nói càng có lợi hơn."

"Nếu là có thể cứu vãn bộ phận, đối Bản Vương tới nói cũng là có lợi, giang sơn sớm muộn là của Bản Vương, bọn họ cứu tế, cũng là giúp Bản Vương cứu tế."

Ninh Vương nhẹ gật đầu, đúng thật là ý tứ này.

"Vậy có muốn thuộc hạ cho người đi tản một chút lời đồn hay không? Mê hoặc dân chúng?"

Hầu Quân tiếp tục hỏi.

"Không dùng, những chuyện này Phật môn sẽ xử lý tốt, đi làm ba chuyện."

"Thứ nhất, thông tri người của triều đình, không cần che đậy lúc nên bại lộ thân phận liền bại lộ thân phận. Cơ hội lần này, nếu bắt không được, tất cả dừng ở đây, Bản Vương không có thời gian hao phí. Đây là cơ hội cuối cùng của Bản Vương, cũng là cơ hội cuối cùng của bọn họ. Nếu còn che giấu, vậy thì chờ Bản Vương đến vạch trần thân phận của bọn họ đi."

"Thứ hai, thông tri Kỳ Lâm vương cùng các phiên vương khác một chút. Bản Vương nguyện ý phân mà chế. Nếu như Bản Vương đăng cơ, chỉ cần chung chủ là được, chuyện khác, bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó. Bản Vương đồng ý điều kiện của bọn họ. Nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải toàn lực ứng phó ủng hộ Bản Vương, ai nếu dám nửa đường rời khỏi, Bản Vương giết kẻ đó đầu tiên."

"Thứ ba, cho người đi một chuyến nước Hung Nô, không sai biệt lắm có thể ra tay rồi, lại theo sứ thần Đại Kim nói, Bản Vương nguyện ý lấy lượng lớn Kim Long gạo để kết toán hàng hóa, đồng ý hai triều mậu dịch, nguyện xúc tiến phát triển hòa bình hai triều."

Ninh Vương mở miệng, đem từng chuyện phân phó.

Hiện tại ông ta không vội, đem những này làm xong việc là tốt rồi, miễn cho cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Hầu Quân nhẹ gật đầu.

"Lui đi."

Ninh Vương phất phất tay, bây giờ Hầu Quân rời đi nơi đây.

Đợi sau khi Hầu Quân đi.

Ước chừng một khắc đồng hồ.

Một thân ảnh xuất hiện ở trong thư phòng, là một người thư sinh trung niên.

"Gặp qua Ninh Vương."

Thư sinh trung niên xuất hiện, hướng phía Ninh Vương làm lễ qua loa.

"Tiên sinh khách khí."

"Lần này có như thế cơ hội , vẫn là nhờ có tiên sinh."

Nhìn đối phương, Ninh Vương trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa không hề bày ra bộ dạng Vương gia.

"Vương gia mới gọi khách khí, nếu không phải Vương gia đem Hoàng đế Kiến Đức hộ tống ra tới, muốn dẫn tới Thiên tai như thế, chỉ sợ khó như lên trời."

Người kia nhàn nhạt mỉm cười, cũng không thừa nhận là bản thân dẫn tới Thiên tai.

"Chất nhi Kiến Đức này của Bản Vương cũng coi là người cơ khổ."

"Xin Ninh Vương yên tâm."

"Chỉ cần sau khi Ninh Vương đăng cơ, dựa theo ước định làm việc, Hoàng đế Kiến Đức tất nhiên sẽ không có lưu lại bất cứ tiếc nuối nào."

"Còn có, người vừa rồi, Ninh Vương cũng phải cẩn thận chút, hắn ta biết đến chuyện nhiều lắm."

Sắc mặt người kia ôn hòa nói.

"Tiên sinh yên tâm."

"Hắn ta sẽ không sống tới lúc Bản Vương lên ngôi, chỉ là một quân cờ mà thôi."

Ninh Vương nhẹ gật đầu, không thèm quan tâm.

"Đã như vậy, ta đại biểu hoàng tử Minh Nguyệt sớm chúc mừng Vương gia đăng cơ hoàng vị rồi."

"Đến lúc đó Vương triều Trung Châu, chắc chắn sẽ đưa hậu lễ tới."

Đối phương nhàn nhạt mỉm cười.

"Đa tạ."

Ninh Vương lộ ra nụ cười.

"Nhưng mà, chẳng biết tại sao, Bản Vương kỳ thật vẫn là có chút bận tâm."

Ninh Vương thu liễm nụ cười, nói ra một chút xíu bất an trong lòng mình kia.

"Ồ? Vương gia lo lắng cái gì?"

Người kia cũng có chút hiếu kì.

"Cố Cẩm Niên."

Ninh Vương nói ra tên của Cố Cẩm Niên. Đây là chuyện ông ta lo lắng nhất.

Nghe nói như thế, thư sinh trung niên không khỏi cười một tiếng.

"Vương gia quả nhiên là lo xa rồi."

"Lần này Thiên tai, là Phật môn, Tiên môn, cùng với Vương triều Trung Châu, lấy quốc vận Long châu, dốc hết toàn lực dẫn phát ra."

"Tùy tiện trận Thiên tai đặt ở Đại Hạ, đều sẽ dẫn tới phiền phức cực lớn, huống chi một hơi xuất hiện nhiều Thiên tai như thế."

"Mà tai nạn đáng sợ nhất, bọn họ còn chưa phát hiện, chờ lúc phát hiện ra cũng đã không còn kịp rồi. Thậm chí hiện tại phát hiện cũng không kịp rồi."

"Không nói cái khác, chỉ riêng nạn hạn hán ở quận Giang Trung đại hạn, Cố Cẩm Niên lấy cái gì giải quyết?"

"Coi như vận chuyển đến trăm vạn thạch, ngàn vạn thạch lương thực thì có thể thế nào?"

"Dân chúng không thiếu lương thực ăn, thiếu chính là ruộng đồng, khủng hoảng là tương lai, không thu hoạch được một hạt nào, đây mới thật sự là khủng bố."

"Xin Vương gia yên tâm, Cố Cẩm Niên lần này, nhất định là hữu tâm vô lực."

"Năm Vĩnh Thịnh đã chú định đi đến cuối."

Người kia lên tiếng, tràn đầy tự tin, căn bản không có nửa điểm e ngại, cũng không có nửa điểm lo lắng.

Ninh Vương nghe xong, chút lo lắng trong lòng kia đã hoàn toàn tiêu tán như khói.

Rất nhanh, ông ta cười nói.

"Đã như vậy, dám hỏi tiên sinh, Vương triều Trung Châu ở trong triều đình đến cùng thiết lập ai là quân cờ?"

"Bản Vương biết được, hoàng tử Minh Nguyệt làm việc cho tới bây giờ đều là cẩn thận đến cực hạn, thường thường đều sẽ chuẩn bị hai tay."

"Bản Vương hiếu kì, ta là trực tiếp hay là cũ?"

Ninh Vương lên tiếng nhắc đến chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận