Đại Hạ Văn Thánh

886 Đại điển sắc phong, kế sách của phật môn, Đông Hoang Ma Quật [Kết thúc tập 1 của chính văn!](8)

"Đúng rồi."

"Nhưng mà trận pháp này còn cần một đoạn thời gian mới có thể kích hoạt."

“Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Cố Cẩm Niên này vẫn là tai họa ngầm lớn nhất của Phật môn ta, hắn chém giết La Trạch, cùng Phật môn ta kết sinh tử đại cừu, phải chú ý kẻ này thật kỹ."

Thần tăng Từ Bi mở miệng, nhắc tới Cố Cẩm Niên.

"Oan oan tương báo đến khi nào."

"Bần tăng sẽ đi Kinh đô Đại Hạ một chuyến, gặp Cố Cẩm Niên, chủ động hóa giải ân oán."

Bát Oán Thần tăng lên tiếng, muốn đi tới kinh đô Đại Hạ, hóa giải ân oán.

"Hóa giải ân oán? Chỉ sợ có chút khó khăn, Cố Cẩm Niên có thành kiến đối với Phật môn ta, nếu đi, phỏng chừng sẽ bị hắn trăm phương bách điệu nhục nhã. ”

Thần tăng Ác Tính nhíu mày, cho rằng có chút không ổn.

Nhưng Bát Oán Thần tăng khẽ lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười.

"Đây không phải là tốt hơn sao?"

"Ta lấy từ bi độ người, hắn lấy ác tính đối với ta."

"Thế nhân vừa nhìn, liền biết thiện ác."

Bát Oán Thần tăng bình tĩnh lên tiếng, lời này vừa nói, mọi người liền hiểu được là có ý gì.

"A Di Đà Phật."

"Đại từ đại bi."

Ba vị thần tăng hai tay chắp lại, vô cùng cung kính hướng Bát Oán Thần tăng cúi đầu.

"Qua mấy ngày nữa, ta cũng muốn ra ngoài một chuyến, Tiên môn đã tính toán phá hủy Đông Hoang Ma Quật."

Thần tăng Phổ Độ cũng mở miệng theo, nhắc tới chuyện Đông Hoang Ma Quật.

"Đông Hoang Ma Quật, mặc dù là Tiên môn lãnh đạo, nhưng Phật môn ta cũng có thể chia sẻ công đức, đại thiện."

Mấy người gật gật đầu, sau đó liền không nói gì nữa.

Mà cùng lúc đó.

Kinh đô Đại Hạ.

Sau khi hoàn thành hơn một trăm nghi thức.

Rốt cuộc cũng đến mục cuối cùng.

Đăng quang.

Bên trong hoàng cung Đại Hạ.

Đại điển sắc phong của Cố Cẩm Niên, có thể nói là chưa từng có tiền lệ, cũng là lễ đăng quang lớn nhất, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng ở trung tâm hoàng cung, trên mặt đất trải thảm đỏ, thái giám cung nữ mỗi người năm trăm đứng ở hai bên trái phải Cố Cẩm Niên rải hoa.

Tiếng trống đinh tai, từng trận vang lên.

Vô số dân chúng ở Kinh đô trông theo.

Bởi vì tận mắt chứng kiến buổi đại điển sắc phong này mà kích động.

Bước vào hoàng cung.

Cố Cẩm Niên không nhanh không chậm, chờ đến khi đi tới nơi cách bệ hạ mười trượng, liền dừng lại.

"Thế tử Đại Hạ Cố Cẩm Niên, vì dân giải oan, cứu vớt dân chúng trong nước lửa, tiến về phía trước một trượng."

Thanh âm Ngụy Nhàn vang lên.

Đây là mục cuối cùng, kể công.

Phàm là người phong vương bái tướng, nhất định phải có công lao, vì giang sơn xã tắc cống hiến qua.

Cố Cẩm Niên dừng lại cách đó mười trượng.

Mỗi khi nhắc tới một chuyện, có thể tiến lên một trượng.

Đợi đến khi đi tới trước mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cầm lấy ngọc quan, nhìn Cố Cẩm Niên chậm rãi mở miệng.

"Cẩm Niên, đại điển sắc phong hôm nay, cũng là ngày cập quan."

"Ngươi là thế tử Đại Hạ, lại có được tấm lòng Xích Tử, đem dân chúng để ở trong lòng, vi quan thanh liêm, lại là Nho đạo chi tài, hôm nay trẫm ban cho ngươi hai chữ Thủ Tâm."

"Mong ngươi tương lai, thủ tâm mà đi, vì dân mà đi, vì thịnh thế Đại Hạ mà đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế ban chữ.

Tuy rằng không có văn vẻ gì, nhưng cũng đã là tâm ý của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Mà theo Vĩnh Thịnh Đại Đế nói xong, từng đạo ánh sáng tiến vào trong cơ thể Cố Cẩm Niên, trong đó có quốc vận cũng có dân ý, toàn bộ đều tiến vào trong Chúng Sinh thụ.

Lúc này.

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục vang lên.

"Hôm nay là tết Nguyên Đán."

"Trẫm, ngẫu hứng làm một bài thơ."

Sau khi ban chữ và cập quan kết thúc, Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng.

Đây là phần ông ấy chờ mong nhất.

Ông ấy đã làm tốt chuẩn bị.

"Đại phong khởi hề vân phi dương."

"Uy gia hải nội hề quy cố hương."

"An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương

Giọng nói vang vọng.

Truyền khắp Kinh đô.

Mặc dù không có dị tượng, nhưng bất kể là văn võ bách quan, hay là các tướng sĩ, hoặc là dân chúng Kinh đô, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.

Không nghĩ tới bệ hạ cư nhiên còn có thể làm thơ?

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Cũng vào lúc này.

Giọng của Cố Cẩm Niên vang lên.

Lập tức, những thanh âm khác cũng chậm rãi vang lên theo.

Âm thanh này chấn động màng nhĩ.

Bên trong hoàng cung.

Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi hít sâu một hơi, nội tâm sảng khoái cất cánh.

Đây xem như là thời khắc cao quang hiếm hoi của ông ấy.

Sảng.

Quá sảng.

Nội tâm Vĩnh Thịnh Đại Đế vô cùng kích động.

Liền như thế.

Đại điển sắc phong kết thúc.

Theo từng đám pháo hoa nở rộ trên bầu trời, lễ hội tết Nguyên Đán cũng hoàn toàn trở nên náo nhiệt.

Trong hoàng cung vui mừng một mảnh, bên ngoài hoàng cung cũng vui mừng khôn cùng.

Đây cũng xem như một trong số ít những ngày tốt lành.

Như vậy.

Trong nháy mắt.

Đến ngày hôm sau.

Ngày mùng 3 tháng Giêng.

Có mấy chuyện, cũng truyền đến trong Kinh đô.

Thứ nhất, Tiên Môn muốn xuống tay với Đông Hoang Ma Quật, một lần vĩnh dật.

Thứ hai, Phật môn cao tăng La Trạch bị Cố Cẩm Niên giết chết, trong cổ tự không còn một người nào sống sót, khiến cho Phật môn giận dữ.

Thứ ba, Giám Thiên Ti đến báo, thiên tượng có biến, sợ là sắp có đại sự xảy ra.

Thứ tư, có tin đồn dân gian, đại điển phong hầu, bài thơ Vĩnh Thịnh Đại Đế làm, chính là Cố Cẩm Niên viết.

Thứ năm, Vĩnh Thịnh Đại Đế đơn phương lên án tin đồn, đồng thời tuyên bố sẽ tự chứng minh sự trong sạch.

Thứ sáu, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngẫu nhiên bị cảm lạnh, ở trong cung tĩnh dưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận