Đại Hạ Văn Thánh

1125 Cố Cẩm Niên ta lấy kinh văn, độ yêu ma, đổi lấy hạo nhiên khí nhân gian (2)

Đây càng thêm không hợp lý.

Ngay từ đầu chỉ cho là Phật môn cho Tiên môn hứa hẹn chỗ tốt gì, hiện tại xem ra, so với mình tưởng tượng khác nhau rất nhiều.

"Không sai biệt lắm là như vậy, mà Phật môn cũng tìm Tiên môn ở Đông Hoang, khả năng có giao dịch gì đó."

"Cụ thể là cái gì, ta không rõ ràng. Đường ca, ta còn có việc, phải nhanh trở về tông môn. Sắp chuẩn bị tiến về Thái Hạo tiên cảnh, trong này cũng giấu rất nhiều bảo vật, Tiên môn ở Đông Hoang ý đồ mượn nhờ ma quật chiếm trước tiên cơ, mà Tiên môn bên ngoài Đông Hoang thì đem ánh mắt đặt ở trong Thái Hạo tiên cảnh."

"Đại thế chi biến sắp diễn ra, Cẩm Niên đường ca, người phải nắm chặt thời gian, thời gian còn lại sẽ không quá nhiều. Con đường Nho đạo này, cuối cùng vẫn chiếm cứ ưu thế. Chuyện vương triều, đường ca kỳ thật có thể buông xuống một chút, bản thân mạnh mới là duy nhất."

Cố Tĩnh lên tiếng, nàng phải rời đi, thuận tiện thuyết phục Cố Cẩm Niên những chuyện này.

"Ta đã hiểu rồi."

"Hảo hảo chiếu cố bản thân, nếu có cơ hội gặp lại, cần gì hỗ trợ trực tiếp cùng huynh trưởng nói là tốt rồi."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

"Yên tâm, Cẩm Niên đường ca, người tăng tốc chút thời gian mạnh lên. Chẳng may sau này Thiên mệnh đến rồi, ta bỏ lỡ cơ hội, đường ca phải giúp ta đấy."

Cố Tĩnh cười cười, nói xong lời này, liền nhanh chóng rời đi.

Chờ sau khi Cố Tĩnh đi, Cố Cẩm Niên trở lại bên trong Ngọc liễn.

Hắn đang trầm tư một ít chuyện, liên quan tới chuyện lần này Đại Hạ xảy ra Thiên tai.

Thái Huyền Tiên tông, Long Hổ Đạo tông, Không Nguyệt Tiên môn, Trường Sinh đạo tông, đây đều là những Tiên môn ở Đông Hoang.

Đông Hoang ma quật này không thuộc về bất kỳ Tiên môn nào nhưng Tiên môn ở Đông Hoang rất rõ ràng muốn mượn nhờ cơ hội lần này, thu hoạch chỗ tốt. Bài xích vương triều Đại Hạ, cùng những Tiên môn không phải ở Đông Hoang cảnh khác.

Tựa như Linh Lung Tiên cung, Thanh Vi Tiên môn đều không có tư cách nhúng tay.

Cũng không phải là không có tư cách, mà là bị bài xích ra ngoài, cưỡng ép nhúng tay vào, ý nghĩa không lớn, cho nên lựa chọn Thái Hạo tiên cảnh, xem như trao đổi ích lợi.

"Chém Nho đạo cùng Phật môn một đao, để Tiên môn quật khởi sao?"

Trong lòng Cố Cẩm Niên tự lẩm bẩm, quả nhiên chuyện tương lai, ngươi vĩnh viễn nghĩ không ra, ban đầu ở Khổng phủ chém Nho đạo một đao, là vì chính khí của người đọc sách, mà Phật môn thì là chống cự loại tôn giáo xâm lấn này.

Lại không ngờ rằng, kết quả là thành tựu cho Tiên môn.

Nhưng mà, những chuyện này cũng không phải là chuyện mà bây giờ phải suy tính. Giải quyết tai ương quận Đông Lâm mới là chuyện chủ yếu.

Bên trong Ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên nhắm mắt lại, hắn vẫn luôn đau khổ tìm kiếm biện pháp, nhưng lại quên đi một thứ.

Chúng sinh thụ.

Bản thân Chúng sinh thụ trong đầu có thể giải nghi ngờ.

Bởi vì sau khi Chúng sinh thụ cải biến, Cố Cẩm Niên lúc này mới quên đi nó, thẳng đến lúc khẩn yếu quan đầu mới nhớ tới Chúng sinh thụ tới.

"Cũng không biết còn có thể dùng hay không."

Tay Cố Cẩm Niên cầm Linh Tinh, hắn lấy Linh Tinh làm đại giá, đổi lấy một chút tin tức.

Phù cầu mưa là đừng nghĩ lấy được, cho dù là nói với mình phương pháp luyện chế phù cầu mưa chỉ sợ mình cũng không làm được.

Nhưng còn có một đường ra.

Đó chính là Kim Vũ công đức.

Phật môn có thể giải quyết đại hỏa ở quận Đông Lâm là sử dụng Kim Vũ công đức.

Chỉ là pháp môn này bản thân không hiểu.

Xin Chúng sinh thụ giúp đỡ, có lẽ có một chút hi vọng sống, nếu như thật hữu hiệu, đối với mình mà nói, là một chuyện tốt, chuyện tốt cực lớn.

Trong chốc lát.

Linh Tinh trong tay dần dần tiêu tán.

Mà cùng lúc đó.

Trong tiên cảnh ở Thái Huyền Tiên tông.

Vương Hiên quỳ gối trước mặt một lão giả. Thân là trưởng lão của Thái Huyền Tiên tông, địa vị cao thượng, mà đối mặt với Thái Thượng trưởng lão ngay cả thở mạnh cũng không dám thử một lần.

Từ hôm qua mãi cho đến hôm nay, Vương Hiên cũng không hề dám nhúc nhích.

Trong lòng của ông ta tinh tường, tự mình làm sai chuyện mà nhận được trừng phạt là chuyện tốt, không trừng phạt mới là chuyện lớn.

"Ngươi biết chính ngươi sai ở nơi nào sao?"

Cuối cùng, quỳ ròng rã một ngày, Thái Thượng trưởng lão lên tiếng.

Theo âm thanh vang lên.

Đối phương trả lời ngay.

"Bẩm trưởng lão, không nên chọc giận Cố Cẩm Niên, xin trưởng lão giáng tội."

Vương Hiên lên tiếng, cúi đầu nói như thế.

"Cũng không phải."

"Ngươi chọc giận Cố Cẩm Niên cũng không sai, sai là ngươi dùng sai phương pháp rồi."

Thái Thượng trưởng lão mở ra con ngươi nhìn về phía Vương Hiên, ánh mắt bình tĩnh.

"Cố Cẩm Niên không tính là gì."

"Vương triều Đại Hạ cũng không tính là gì."

"Mượn cùng không cho mượn, đều là chuyện của Tiên môn cũng không đến lượt người khác khoa tay múa chân."

"Ngươi phía trước làm không tệ, Cố Cẩm Niên làm nhục Thái Huyền Tiên môn ta như vậy. Ngươi đáp lại cũng không sai nhưng sai là ở chỗ phương pháp của ngươi không đúng. Quận Đông Lâm xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng, ngươi thà rằng lãng phí phù cầu mưa, cũng không nguyện cho hắn mượn."

"Nếu như không phải bây giờ là lúc vương triều Đại Hạ nguy nan, hắn không có lòng dạ nào quản. Nếu không mà nói, chỉ bằng vào chuyện ngươi làm, lấy tính cách của hắn, tất nhiên sẽ náo long trời lở đất, lúc đó ai cũng không gánh nổi ngươi."

Đối phương lên tiếng, nói ra nhân quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận