Đại Hạ Văn Thánh

1620 Đại sát lục, năm tộc bí ẩn, Thần tộc giáng lâm, thông gia Thánh nữ!

Chuyện này rất tàn khốc.

Nhưng không ai có thể nói cái gì.

Nhỏ yếu đành phải chịu đòn, đây là định luật từ xưa đến nay vẫn không đổi.

Thượng cổ Hải tộc bá đạo cùng trực tiếp, nguyên nhân là do bọn họ cường đại.

Nhân-nghĩa-lễ-trí-tín, thứ này là quy củ Nhân tộc định ra. Đối với các tộc Thượng Cổ mà nói, bọn họ tôn trọng nhất vẫn là chiến lực, võ đạo chí cao.

Bên trong Đông Hoang, trừ vương triều Đại Hạ ngay lập tức lựa chọn ương ngạnh chống cự, các chư quốc khác đều lựa chọn thần phục, lấy vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim làm đại biểu.

Nhưng kết cục của thần phục lại càng thêm bi thảm, đường đường một vương triều, biến thành đồ chơi của Hải tộc.

Bọn họ giết quá nhiều người, lập uy là một phần nhưng trọng yếu hơn vẫn là vì Nhân tộc. Bọn họ cũng không phải đơn thuần là thích hưởng thụ giết chóc mà là Nhân tộc ẩn chứa lực lượng thiên địa. Bộ tộc ăn vào thịt người sẽ có lợi ích to lớn.

Lập uy cũng muốn lập nhưng giết người cũng phải giết.

Hải tộc tại Đông Hoang cảnh, dùng từ hoành hành bá đạo để hình dung cũng không đủ quá đáng.

Ở vương triều Đại Kim, sắc mặt Nhị hoàng tử trắng bệch. Mặc dù hắn ta nhận được Hải tộc ủng hộ cùng công nhận, nhưng huynh đệ tỷ muội của hắn ta trên cơ bản toàn bộ đều chết thảm ở trong tay Hải tộc .

Thân là hoàng thất, đối với loại tình cảm huynh đệ tỷ muội này không nhiều nhưng để dân chúng và thân nhân của mình, rơi dạng kết cục như vậy cũng là chuyện mà hắn ta không thể nào tiếp thu được.

Nhưng hắn ta càng thêm hiểu nếu như mình không chấp nhận, như vậy kết cục của chính mình có thể sẽ thảm hại hơn.

Thất công tử Đông Hải yêu cầu rất đơn giản, hiến tế năm trăm vạn Nhân tộc. Hắn ta không cho quá nhiều thời gian, cũng không cùng Nhị hoàng tử Đại Kim hiệp thương gì, trực tiếp lên tiếng, để cho thủ hạ đi làm chuyện này.

Nhìn thấy bất kể là quyền quý vẫn là dân chúng tầm thường, trực tiếp bị bắt đi mang đến hải vực.

Đồng dạng hai vị công tử Nam Hải, Tây hải cũng làm như thế. Trừ Tam thái tử Bắc Hải còn đang cùng vương triều Đại Hạ kịch chiến, ba công tử của các Long cung khác đều hoàn thành thu hoạch.

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, tất cả hai vạn vạn người, đây là món ăn khai vị, cũng là một loại lập uy.

Để người trong thiên hạ kính sợ Hải tộc bọn họ, cũng muốn để người trong thiên hạ biết rõ, Hải tộc mạnh bao nhiêu.

Ước chừng chưa tới nửa ngày, trong Hoàng cung Đại Kim, Thất công tử quần áo lộn xộn, trước mặt hắn ta có mấy chục cỗ thi thể nữ tử, mà hắn ta đang ngồi ngay ngắn trên Long ỷ, lộ ra vẻ phá lệ bình tĩnh.

Nhị hoàng tử Đại Kim ở bên cạnh đang run lẩy bẩy, ngày xưa tôn quý, ngày xưa bá khí, ngày xưa phóng khoáng, tại thời khắc này trở thành buồn cười lớn nhất.

"Báo."

"Thất công tử, năm trăm vạn người đã mang đến hải vực, xin công tử ra lệnh."

Một thân ảnh đi đến, hắn ta không nhìn tình huống bi thảm trong đại điện mà trực tiếp hỏi.

"Hồi cung."

Thất công tử nhàn nhạt lên tiếng, để các tướng sĩ trở về.

Đồng thời, hắn ta đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía Nhị hoàng tử Đại Kim nói.

"Từ lúc này, ngươi chính là chúa tể giả của vương triều Đại Kim."

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Đông Hải Long cung sẽ ủng hộ ngươi."

"Nhưng nếu là ngươi dám can đảm có nửa điểm bất kính hoặc là có tâm tư khác, ngươi biết hậu quả như thế nào."

"Về sau, cách mỗi một tháng, đưa mười vạn người tiến về Đông Hải."

Giọng nói của Thất công tử rất bình tĩnh, vẫn là mệnh lệnh cùng thông tri, không mang bất kỳ giọng điệu hiệp thương nào.

Có thể làm thì làm, không làm được thì đổi một người khác.

"Tuân mệnh."

Nhị hoàng tử Đại Kim quỳ trên mặt đất, thành kính vô cùng dập đầu, đối với vị Thất công tử này không dám có nửa điểm vô lễ.

"A sâu kiến."

Thất công tử qua loa chỉnh đốn y phục một phen, đạp thi thể lạnh băng ở bên trên, đi ra khỏi đại điện.

Trong ánh mắt hắn ta là sự khinh miệt, không thể che giấu được.

Là chân chính khinh miệt.

Đây không phải coi Nhân tộc là sâu kiến, mà là coi Nhân tộc là súc sinh.

Nhìn Thất công tử sau khi rời khỏi Hoàng cung, Nhị hoàng tử Đại Kim chậm chạp không dám đứng dậy, đến cuối cùng đợi đến bọn họ hoàn toàn rời đi, Nhị hoàng tử Đại Kim lúc này mới chậm rãi phát ra một chút âm thanh.

Tí tách.

Tí tách.

Nước mắt rơi xuống, thấm ướt bàn tay mà hắn ta đang chống mặt đất, hơi ngẩng đầu nhìn lại, từng cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất bên trên, lộ ra vẻ thê thảm khác thường.

Đại thế tiến đến, vương triều Nhân tộc lộ ra vẻ quá buồn cười, quả nhiên là quá buồn cười.

"Cố Cẩm Niên.”

“Về sớm một chút."

"Đem bọn họ, toàn bộ giết sạch đi! ! !"

Nội tâm của hắn ta gầm thét. Mặc dù vương triều Đại Kim cùng Cố Cẩm Niên từng là địch nhân, nhưng bây giờ đế vương Đại Kim đã chết. Tất cả ân oán cũng hoàn toàn hóa thành mây khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận