Đại Hạ Văn Thánh

1557 Khai chiến! Chiến cơ Thiên Khung! Trong nháy mắt tiêu diệt ba trăm vạn đại quân! Thế nhân rung động đến phát run!(10)

Nhưng một khắc sau.

Rầm rầm rầm!

Mấy trăm luồng sáng kim sắc xuất hiện trên bầu trời.

Rất nhanh chiến cơ Thiên Khung hiện ra.

Từng chiến cơ được chế tạo bằng kim loại trông cực kỳ quái dị, trong mắt mọi người thật sự rất kỳ quái.

Chiến đấu cơ này nhìn xuống chiến trường.

"Đây là thứ gì?"

"Là pháp bảo phi hành sao?"

"Thứ kỳ quái gì vậy? Sao trông kỳ quái như vậy, nhưng không hiểu sao ta lại có cảm giác không thể hình dung rõ."

"Đây là vật gì thế?"

"Đây chính là át chủ bài của Đại Hạ sao? Là thứ gì đấy? Pháp bảo hả?"

Mọi người kinh ngạc, mà trong phủ Ninh Vương, tất cả mọi người đứng bật dậy, nghi ngờ nhìn về phía thứ này.

"Không phải pháp bảo."

"Chỉ là vật phi hành có Tụ Linh trận."

Thượng Thanh chân nhân nói, ông ta dùng thần niệm quét qua, lập tức biết rõ đây là gì.

"Vật phi hành có Tụ Linh trận?"

"Đó là thứ gì?"

"Đại Hạ làm ra thứ này làm gì chứ?"

"Trinh sát tình hình chiến đấu sao?"

Mọi người hiếu kì, hoàn toàn không hiểu, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng đây là pháp bảo nào đó, uy lực rất mạnh, nhưng Thượng Thanh chân nhân nói không phải pháp bảo, khiến bọn họ cảm thấy rất kỳ quái.

Quá kì quái.

Rất quỷ dị.

Nhưng, ngay lúc mọi người ở đây ngờ vực.

Đột nhiên, một giọng nói hoảng sợ vang lên.

"Các ngươi nhìn kìa."

"Đó là cái gì?"

Có người chỉ vào hình ảnh của chiến cuộc.

Lập tức mọi người vội nhìn lại.

Rất nhanh.

Ầm ầm ầm ầm!

Trên Chiến cơ Thiên Khung có rất nhiều thứ trông như tảng đá đang rơi xuống.

Sau đó, rơi xuống chiến trường, vụ nổ kinh khủng tuyệt luân diễn ra.

Toàn bộ bình nguyên trên chiến trường, chỉ nháy mắt hóa thành biển lửa Luyện Ngục.

Nhất là mấy trăm chiếc Thiên Khung số một, trực tiếp giảm độ cao phi hành xuống, bắn ra từng phát đạn pháo kinh khủng.

Sinh ra tiếng nổ lớn.

Chuyện này thật kinh khủng.

Trên bình nguyên, năm mươi vạn đại quân vốn khí thế hung hăng, trong nháy mắt hỗn loạn hết cả, trong tiếng nổ lớn, khắp nơi đều là thi thể.

Máu chảy thành sông.

Chiến mã chạy tán loạn.

Thiết kỵ Hung Nô trợn tròn mắt.

"Không phải nói mẹ nó không sử dụng chiến lực thất cảnh sao? Cố Cẩm Niên, bà mợ ngươi."

Các tướng sĩ gào lên, bọn họ vô thức cho rằng, đây là Cố Cẩm Niên ra tay.

Nhưng khi Thiên Khung số một xuất hiện trước mặt bọn họ, cùng với một viên đạn pháo bắn xuống, trong chốc lát mấy ngàn người ở trong biển lửa, chết hết toàn bộ.

Chiến trường, nháy mắt nghịch chuyển.

Năm mươi vạn đại quân dưới lực nổ khủng bố như thế, tử thương thảm trọng, tất cả tướng sĩ chạy tứ tán, nhưng địa phương được chọn làm chiến trường là bình nguyên.

Có thể chạy trốn tới đâu đây?

"Hộ Thiên Khung số ba!"

"Vào thành!"

"Ngừng chiến!"

Quân doanh hậu phương, giọng nói Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên, truyền đạt quân lệnh tối cao.

Trong chốc lát, tất cả chiến cơ phi hành lên cao, tiến đến hai bên trái phải của Thiên Khung số ba, hộ tống chặt chẽ, Thiên Khung số ba trông như quái vật đáng sợ bằng kim loại, khiến một vài cường giả hoảng hốt.

Rất nhanh, theo Thiên Khung số ba tiến vào trong chủ thành.

Trong chốc lát.

Vài Lôi Bạo đạn rơi xuống liên tiếp.

Tròn hai mươi viên.

Bằng tốc độ nhanh nhất, từ trên bầu trời cao vạn trượng, trực tiếp thả xuống một vòng.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Tiếng nổ không gì sánh kịp.

Tường thành được vinh dự vững như thành đồng nhất trên thế gian.

Tường thành được vinh dự không thể đạp phá.

Cổ thành Thái Nguyên, chỉ trong nháy mắt đã bộc phát mấy chục đám mây hình nấm khổng lồ, trong tòa thành ánh lửa hừng hực, vô cùng chói mắt.

Tiếng nổ lớn vang lên.

Mặt đất chấn động, trăm vạn đại quân căn bản không kịp ra ngoài, toàn bộ biến mất theo ánh lửa.

Cũng may là, bởi vì phải đánh trận nên dân chúng trong cổ thành đã rời đi toàn bộ.

Mà tướng sĩ trong thành, đại đa số là viện binh các nước mang tới, bọn họ mang binh tới, chính là cọ chút chỗ tốt, không tới phiên bọn họ ra trận.

Cho nên đóng giữ trong thành là đủ.

Nhưng thật không ngờ.

Chỉ trong chớp mắt.

Toàn bộ đã biến mất.

Theo tiếng nổ lớn.

Thần Châu đại lục, vô số cường giả hoàn toàn không thể ngồi yên, từng người hoảng loạn đến ánh mắt đờ đẫn.

Trong quân doanh Đại Hạ.

Trấn Quốc Công trợn mắt há mồm mà nhìn tất cả mọi chuyện.

Trận chiến này, đã trả cho ông tất cả.

Tất cả mọi thứ!

Phủ Ninh Vương.

Ninh Vương bàng hoàng ngơ ngác nhìn theo.

Ba trăm vạn đại quân.

Chỉ trong chốc lát, tử thương thảm trọng, còn kẻ địch một tên cũng không sao.

Thượng Thanh chân nhân, Trương chân nhân, Âm Dương chưởng môn từng người đều ngây ra tại chỗ.

Nhưng.

Vương triều Trung Châu.

Trung Châu Đại Đế từ trên long ỷ đứng bật dậy, hô hấp vô cùng dồn dập, ánh mắt gắt gao nhìn vào ao nước trước mặt.

Bên trong ao nước, chính là nội chiến lần này của Đại Hạ.

Ánh mắt ông ta.

Tràn đầy không thể tưởng tượng nổi!

Là bàng hoàng!

Là không thể tưởng tượng nổi!

Là kích động không gì sánh kịp!

Cũng là chập trùng khó mà diễn tả bằng lời.

"Cái này sao có thể."

"Cái này sao có thể."

"Đánh trận sao còn có thể đánh như vậy?"

"Ba trăm vạn đại quân, làm sao có thể chỉ trong tích tắc, toàn bộ bị hủy diệt?"

"Dù mặc người đồ sát, cũng phải đồ sát mất ba tháng chứ?"

"Đây rốt cuộc là thứ gì?"

"Trẫm vì sao lại không có vật như vậy."

Trung Châu Đại Đế hô hấp vô cùng dồn dập, đối với ông ta mà nói, trận đại chiến này chấn động quá mạnh.

Quá quá mạnh.

Ông ta vẫn cho rằng thiết kỵ Trung Châu vô địch thiên hạ, nhưng hôm nay, vương triều Đại Hạ đã làm ông ta ý thức được cái gì gọi là kinh khủng.

Cái gì gọi là chiến tranh chân chính.

Trăm vạn đại quân, trong nháy mắt bi tiêu diệt. Hơn nữa tuyệt đối không mượn nhờ lực lượng lục cảnh cùng thất cảnh.

Ông ta cảm giác được rất rõ ràng.

"Người đâu!"

"Truyền Quỷ Cốc Tiên Sinh."

"Còn có, nhanh chóng phái Thượng thư Lễ bộ, đi mời Cố Cẩm Niên, trẫm muốn gặp hắn một lần."

"Cùng hắn trò chuyện."

"Trẫm nguyện dùng quốc lễ, tiếp kiến Cố Cẩm Niên."

Giọng nói Trung Châu Đại Đế vang lên.

Mà khí tức của ông ta vẫn không thể bình tĩnh trở lại.

Nói chính xác hơn.

Giống với thế nhân chấn động đến phát run!
Bạn cần đăng nhập để bình luận