Đại Hạ Văn Thánh

Chương 342 Muốn đánh trận sao? Chân tướng chuyện Cố Cẩm Niên rơi xuống nước được rõ ràng?(3)

Số lượng càng nhiều, giá cả sẽ giảm xuống một chút. Dù sao nhận thầu cho một ít thương nhân, rất nhiều thứ có thể tiết kiệm bạc.

Nhưng mười vạn thiết kỵ, một năm ít nhất không thể thiếu 150 triệu lượng bạch ngân.

Dù đã tính hoàn cảnh giá cả các địa phương khác nhau, dùng giá thấp nhất mà tính thì một năm cũng phải tốn 150 triệu lượng bạch ngân.

Khoản bạc này, vương triều Đại Hạ không bỏ ra nổi.

Nhưng đối với vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim mà nói thì đây không tính là gì cả. Mà nước Hung Nô cũng sẽ xuất ra khoáng thạch coi như là vật giao dịch. Hơn nữa nước Hung Nô vô số núi lớn, kỳ trân dị bảo có không ít, những vật này trên cơ bản đều muốn tiến cống cho vương triều Đại Kim.

Trao đổi giữa các phương chính trị cùng như cầu sách lược của vương triều. Vương triều Đại Kim viện trợ nước Hung Nô không phải là vụ làm ăn thua lỗ.

Vương triều Phù La càng cần thổ địa nước Hung Nô trồng lương thực, cũng không phải mua bán lỗ vốn.

Mà vương triều Đại Hạ thì hoàn toàn bị cô lập. Dù sao lão nhị bị đánh là chuyện không có cách nào khác.

“Thánh thượng, lần này nước Hung Nô đã bí mật huấn luyện mười vạn thiết kỵ, lão phu cho rằng Đại Hạ ta cũng phải có cảnh cáo nhất định.”

“Không bằng điều khiển năm mươi môn đại pháo Long Môn, đứng ở biên cảnh phương Bắc. Thứ nhất là phòng bị chi dụng. Thứ hai chính là có ý cảnh cáo. Thứ ba là tùy thời chuẩn bị tốt chiến tranh.”

“Lần này, Hung Nô bị suy yếu quốc vận tất nhiên sẽ không phục, hướng Đại Hạ đòi một lời giải thích, nếu như xử lý không thỏa đáng thì sợ chiến tranh sẽ hết sức căng thẳng, bệ hạ nhất định phải làm tốt chuẩn bị.”

Truyền Thánh Công nói.

Lại chủ động yêu cầu phòng bị chiến tranh.

Điểm này để Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút hiếu kỳ.

Đám văn nhân này không phải mỗi ngày đều tranh cãi không nên đánh, không nên đánh hay sao?

Tại sao lại đột nhiên để cho mình phát binh?

Nhưng đối với ý kiến của Truyền Thánh Công, Vĩnh Thịnh Đại Đế không tiếp thu mà chậm rãi nói.

“Hung Nô không khai chiến.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói. Mặc dù nước Hung Nô bí mật huấn luyện 10 vạn thiết kỵ nhưng như vậy có sao? 

Chỉ cần tại hạ có được đại pháo Long môn, nước Hung Nô cũng không dám chủ động chinh chiến nếu thật sự muốn đánh, nước Hung Nô, cái được không bù nổi cái mất. Chủ yếu hơn chính là đừng nhìn nước Hung Nô hiện tại đang nhằm vào đại hạ nhưng trên thực tế thì sao? 

Bọn hắn chẳng lẽ không muốn xoay người làm chủ nhân, không nói những điều khác, bách tính Hung Nô thế nhưng luôn ngóng trông trở thành đại vương triều thứ ba Đông Hoang thay thế vương triều Phù La.

Mà không phải là thay thế vương triều Đại Hạ.

Vương triều Đại Hạ chính là thống nhất mười nước mà sinh ra. Trừ khi người Hung Nô bạo tăng gấp mấy chục lần. Nếu không bằng vào một ngàn vạn người kia sao dám vào ở đại hạ?

Vẫn là đi ngủ sớm một chút đi.

Về phần điều khiển năm mươi môn đại pháo Long môn, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không có khả năng đồng ý, trừ khi đánh trận thật. Nếu không phải thì điều khiển làm cái gì?

Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì?

Đồ chơi này thiếu mất một môn là không có một môn. 

“Thánh thượng tâm phòng bị không thể không có.”

Truyền Thánh Công tiếp tục nói.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế lại lắc đầu nói.

“Được rồi, trẫm sẽ cân nhắc việc này.”

“Đúng rồi, chuyện ngày hôm nay ngươi cũng nên trở về quản giáo tộc nhân cho tốt. Gần đây trẫm thực sự thu được không ít phong thanh, người nhà họ Khổng các ngươi càng ngày càng phách lối.”

“Trẫm niệm mặt mũi Thánh nhân không răn dạy ngươi nhưng cũng không có nghĩa là trẫm không biết những năm nay Khổng gia đến cùng đang làm cái gì?” 

“Trước mắt đều an phận thủ thường một chút cho trẫm, trẫm không muốn nghe đến một chút thanh âm. Nếu như thanh âm quá lộn xộn thì trẫm cũng không để ý làm cho bọn hắn hoàn toàn ngậm miệng.”

“Ngươi hiểu chưa?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, chuyện chiến tranh không cần Truyền Thánh Công ở chỗ này dạy mình.

Nhưng có những chuyện nhất định phải bàn giao cho mình một chút.

Nếu không mà nói, dựa theo tiểu tính của Khổng gia, không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi thi hộ kết thúc bằng vào sức ảnh hưởng của Khổng gia sẽ để người đọc sách trong thiên hạ đến công kích Cố Cẩm Niên.

Loại thủ đoạn này Vĩnh Thịnh Đại Đế dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.

Cho nên hiện tại nhất định phải áp chế, cũng không phải nói thiên vị Cố Cẩm Niên, cũng không phải vì bất công cho Cố Cẩm Niên. Mà là hắn hy vọng Cố Cẩm Niên có thể đọc sách đủ tốt, học tập cho giỏi.

Không phải thiên hạ ung dung miệng, coi như Cố Cẩm Niên không để ý đến. Không để ý cũng vô dụng, kiểu gì cũng sẽ bị ảnh hưởng đến tâm tính. 

Thủ đoạn tru tâm, văn nhân chơi thuần thục nhất, không giết được người này ta liền tru tâm của ngươi, để ngươi không cách nào tĩnh tâm đọc sách. Sau ba đến năm năm nữa ngươi chẳng phải sẽ thành phế vật?

“Thánh thượng lão phu sẽ đích thân nghiêm lệnh xuống dưới, chỉ là lời nói của Thế tử cuối cùng có chút không ổn, cho dù là lão phu nói chỉ sợ.”

Vẻ mặt hắn thành thật. Biểu thị nhất định sẽ nghiêm ngặt ra lệnh. Nhưng vấn đề là lời nói của Cố Cẩm Niên có vấn đề. Tất cả mọi người nghe thấy được ngươi nghĩ bịt mồm người trong thiên hạ có thể hay sao? 

“Trẫm là đang thông tri ngươi.”

“Không phải là đang cùng ngươi hiệp thương.”

Nhưng mà trong nháy mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế trở nên lạnh lùng.

Trong chốc lát, Truyền Thánh Công cúi đầu, hướng Vĩnh Thịnh Đại Đế cúi đầu.

“Lão phu lĩnh chỉ.”

“Xin thánh thượng yên tâm lão phu nhất định sẽ nghiêm ngặt quản khống, nếu như thật sự có người hồ ngôn loạn ngữ thì lão phu sẽ là người đầu tiên phối hợp với Hình bộ truy nã.”

Truyền Thánh Công không dám làm loạn.

Thành thật đáp ứng.

Trong lúc mấu chốt, nếu còn dám cùng vị hoàng đế này chơi chút trò ẩn giấu thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng mà Truyền Thánh Công hoàn toàn không ngờ vị Hoàng đế này lại thiên vị Cố Cẩm Niên như vậy, mặc dù biết đó là cháu trai hắn.

Vấn đề là cháu trai của Hoàng đế cũng không ít, cộng thêm những Hoàng tử kia. Không thể đều đối đãi như thân sinh cốt nhục được chứ? 

Điều này thực sự làm cho người ta nhìn không thấu.

“Lui ra đi.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế, ngữ khí bình tĩnh nói.

“Vâng.”

Truyền Thánh Công không nói nhảm, chậm rãi rời đi đại điện.

Chờ sau khi hắn đi.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn qua không biết đang tự hỏi cái gì, một lát sau giọng nói của hắn vang lên.

“Ngụy Nhàn.”

“Sai Hình bộ cùng Trấn phủ ty bí mật giám sát Khổng gia. Lại cho Ngụy vương tùy thời chú ý nước Hung Nô, cho thám tử không tiếc bất cứ giá nào đệ trình tình báo.”

“Còn nữa để Lễ bộ chú ý những văn nhân đại hạ gần đây, phàm là có kẻ nhục mạ cháu trai của trẫm, tất cả đều cảnh cáo. Nếu có người dẫn đầu nháo sự, để Huyền Đăng Ty giam giữ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận