Đại Hạ Văn Thánh

Chương 687 Khổng gia đại nạn, tam phương đàm hoà, quốc khố trống rỗng, ngươi cũng xứng ban tự cho cháu trai trẫm?

Vương đình Hung Nô.

Người đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa.

Hung Nô Vương nhìn mật thư trong tay, ánh mắt đầy phẫn nộ và không cam lòng.

"Tại sao!"

Ông ta thấp giọng rống giận.

Vương triều Đại Kim, muốn để ông ta trả lại mười hai thành.

Ông ta không cam tâm.

"Phụ hoàng."

"Làm sao bây giờ?"

Hoàng tử Hung Nô nhìn phụ thân mình, hỏi một câu như thế.

"Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao?"

"Nếu mất đi viện trợ của vương triều Đại Kim, Hung Nô quốc sao có thể tuyên chiến với Đại Hạ?"

"Chẳng lẽ thật sự muốn để Đại Hạ ngựa đạp vương đình?"

Hung Nô Vương mở miệng.

Trên thực tế, nếu vương triều Đại Hạ khai chiến với Hung Nô quốc, Hung Nô quốc hoàn toàn có năng lực chống đỡ, nhưng khả năng kết quả cuối cùng sẽ thua, vương triều Đại Hạ cũng bởi vì vậy mà trả cái giá khổng lồ.

Cho nên, vương triều Đại Hạ không dám khai chiến, tương tự vậy Hung Nô quốc cũng không dám thật sự chiến tranh toàn diện.

Đây chính là cách cân bằng giữa các đại quốc.

Sau lưng Hung Nô quốc có vương triều Đại Kim và Phù La nâng đỡ, vương triều Đại Hạ cũng không dám động đậy, mà có hai vương triều này nâng đỡ, Hung Nô quốc có thể làm rất nhiều chuyện.

Hiện tại vương triều Đại Kim không chịu chi viện, đối với Hung Nô quốc mà nói đó là tai hoạ ngập đầu.

"Nhưng nếu trả lại mười hai thành, không chiến mà bại, thứ nhất sẽ làm dao động quân tâm, thứ hai nếu vương triều Đại Hạ được một tấc lại muốn tiến một thước, chúng ta phải làm gì đây?"

Hoàng tử Hung Nô hỏi.

"Đại Hạ sẽ không làm vậy."

"Nếu làm thật, vậy thì chúng ta quyết tử một trận."

"Dù không có vương triều Đại Kim chống đỡ, Hung Nô quốc ta cũng không sợ."

Hung Nô Vương cứng rắn lên tiếng.

Tình huống bây giờ ông ta thật sự không có biện pháp gì, chỉ có thể kiên trì hô to hai câu vậy thôi.

Chung quy không có khả năng đánh giết bây giờ, phải không?

"Đúng rồi, ngươi gọi thêm Tam ca của ngươi, đi đến vương triều Phù La và vương triều Đại Kim một chuyến, mang người của Lễ bộ theo, xem thử chuyện này còn có thể xoay chuyển không."

Hung Nô Vương tiếp tục lên tiếng.

"Kính tuân vương lệnh."

Người sau cũng không dông dài, trực tiếp rời đi.

Chờ sau khi hắn rời đi.

Không bao lâu sau, một người chậm rãi xuất hiện ở bên ngoài đại điện.

"Thần, bái kiến vương thượng."

Là Đại Nho của Khổng gia.

Chính xác hơn, bây giờ hắn ta đã không phải Đại Nho, mà là một người đọc sách cảnh Dưỡng Khí.

"Ái khanh mời vào."

Hung Nô Vương lên tiếng, mặc dù đối phương không còn là Đại Nho, nhưng sau lưng vẫn còn có Khổng gia.

Ông ta cũng không dám lạnh nhạt.

"Vương thượng."

"Thần, hôm nay đến đây từ quan."

Người sau nhìn qua Hung Nô Vương rồi nói như thế.

Nghe vậy, sắc mặt Hung Nô Vương không khỏi thay đổi.

"Tiên sinh, là bản vương có chỗ nào không đúng?"

"Hay là có người khiêu khích tiên sinh?"

Hung Nô Vương nhịn không được nhìn qua người sau, trên mặt có chút bất an, dù sao Hung Nô quốc rất hiếm nhân tài, hiện tại lại một người nữa bỏ đi, sao ông ta có thể yên tâm đây?

"Đều không phải."

"Chỉ là trong tộc có lệnh, khiến thần không thể không rời khỏi Hung Nô quốc."

Hắn ta trông cũng có vẻ hơi khó chịu.

Trên thực tế hắn ta không muốn rời đi.

Tuy ở Khổng gia, hắn cũng là người quan trọng, nhưng trong những người quan trọng, hắn ta thuộc về tầng dưới cùng, sau khi đến Hung Nô quốc, hắn lại được tôn sùng là thượng khách, có thể nói là ăn ngon uống sướng, người trên vạn người, ngay cả hoàng tử Hung Nô quốc cũng không dám có nửa điểm bất kính với hắn.

Bây giờ bảo hắn ta rời khỏi Hung Nô quốc, hắn ta ngàn lần không tình nguyện.

Cũng không có biện pháp, trong tộc có lệnh, nhất định phải trở về, không được nhúng tay vào chuyện thị phi, trừ phi hắn ta vứt bỏ thân phận của Khổng gia.

"Trong tộc có lệnh ư?"

"Tiên sinh, Hung Nô quốc không thể để ngươi rời đi, còn nữa, sự tình tế hồn cũng sắp kết thúc, rời đi vào lúc mấu chốt này, Hung Nô quốc thật sự sẽ tuyệt đường sống đấy."

"Vẫn xin tiên sinh lưu lại, bản vương nguyện ý trao cho tiên sinh mọi thứ, khẩn cầu tiên sinh lưu lại phụ tá bản vương."

Hung Nô Vương gần như rớt nước mắt, cầu xin đối phương ở lại.

"Vương Thượng."

"Cũng không phải là thần muốn rời khỏi, mà là lệnh của trong tộc, không thể không tuân theo, chỉ sợ trong tộc cũng bởi vì chuyện tế hồn này, cho nên mới yêu cầu thần quay về Khổng gia."

"Thần, không có cách nào kháng cự."

Người sau rơi lệ, hắn ta thật lòng không muốn rời đi, nhưng hết cách rồi.

"Tiên sinh."

"Có mấy lời bản vương không nên nói, nhưng đã đến lúc này, không thể không nói ra."

"Khổng gia bây giờ đã bị trọng thương nguyên khí, Khổng gia tại Đại Hạ, cũng không phải là Khổng gia trước kia nữa."

"Nếu như tiên sinh bằng lòng, vì sao không lập nên một Khổng phủ mới ở Hung Nô quốc ta? Xin tiên sinh yên tâm, Hung Nô quốc về sau đời đời kiếp kiếp, cung phụng Khổng miếu, Phong tiên sinh là Truyền Thánh Công mới, thế tập võng thế (cha truyền con nối vĩnh viễn)."

"Không biết tiên sinh, có thể lưu lại hay không?"

Hung Nô Vương thậm chí đưa ra điều kiện cực kỳ to lớn, trợ giúp đối phương lập ra một Khổng phủ mới.

Không thể không nói, câu nói này đã làm Khổng Dịch hơi dao động.

Thành lập một Khổng gia khác lần nữa?

Cái này…thật sự có thể nha.

Hắn ta hơi trầm mặc.

Hung Nô Vương thừa thắng xông lên.

"Tiên sinh, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai nói, Khổng gia Đại Hạ nhất định là chính thống."

"Còn nữa, Khổng Thánh nổi giận trừng phạt Khổng gia, phạt cũng là Khổng gia Đại Hạ, không có quan hệ gì với ngài, ngài chỉ là bị liên lụy thôi."

"Nói một câu khó nghe, vương triều Đại Kim, vương triều Phù La, vương triều Đại Hạ có rất nhiều người đều bị Khổng Thánh nghiêm phạt."

"Như vậy có nghĩa là người trong thiên hạ đều sai sao?"

Hung Nô Vương chậm rãi dụ dỗ, khiến Khổng Dịch dần sinh ra một suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận